Chương 19: Ai là người chiến thắng!

Không qua lại nữa.

Câu nói này đã khái quát được tình hình sau ngày hôm đó ở bệnh viện, quan hệ của Cố Hành Yên với mấy cậu nam sinh trong ký túc xá, đến cả Thẩm Thần trước đó thỉnh thoảng vẫn liên lạc với cô, hiện tại cũng trở nên mờ nhạt.

Đương nhiên là Cố Hành Yên hoàn toàn không để ý đến, cô đang bận rộn để thông qua lần xét duyệt thứ hai của cuộc triển lãm trang sức, tác phẩm lần này nộp lên rõ ràng có đầu tư chất xám hơn lần trước rất nhiều, cô cũng không giống như lần trước chỉ nói vứt cho bọn họ một câu chủ đề, mà chỉ ra khuyết điểm của từng người, để dễ dàng tiến hành chỉnh sửa.

Trong cuộc thi thiết kế lần này, nước nhà tham gia quá muộn, 90% người trong công ty đều lựa chọn cùng một phong cách, bắt chước lẫn nhau, Cố Hành Yên muốn tự mình sáng tạo một bản thiết kế thật độc đáo, vì thế tất nhiên phải trả giá bằng tất cả nỗ lực, mới có thể được thị trường quốc tế đón nhận.

Công việc tuy rằng bận rộn, nhưng cũng rất thuận lợi, dù vậy trong lòng Cố Hành Yên luôn có một tia bực bội, không phải là vấn đề tình cảm, chủ yếu là bởi vì —

Cơ thể không được thỏa mãn!

Vào đêm khuya tĩnh lặng, trong xương cốt lại sinh ra cảm giác ngứa ngáy, cơ thể hư không trống vắng đến đáng sợ, là cảm giác khó có thể lấp đầy.

Thật ra cô đã cùng Ôn Ngọc Hàn về nhà, thậm chí chỉ còn một bước cuối cùng nữa thôi, nhưng chính vì không có cảm giác nên đành dừng lại.

Đúng là chết tiệt!!!

Thì ra cô vẫn còn tham niệm muốn được thằng nhãi Lâm Sâm kia lấp đầy, xem ra chỉ ăn một hai lần, thật sự không đủ thỏa mãn.

7 năm trước cũng thế, từ khi xuất hiện kɧoáı ©ảʍ cực hạn, đến khi cô chán ngấy, ước chừng phải mất khoảng nửa năm.

Giờ phút này, càng nhớ tới câu nói “Một lần cuối cùng” của Lâm Sâm, Cố Hành Yên càng muốn phá vỡ lời hứa của anh, ăn đến khi bản thân cô chán mới thôi.

Đang lúc cô phải chịu cơn giày vò thì đột nhiên thấy được một tin nhắn mới.

Là một bức ảnh, mà người trên ảnh lại rất quen thuộc với cô, Lâm Sâm và Cố Vân Diệp, chắc là thời điểm bọn họ đi dạo trong trường bị chụp được, chàng đẹp trai nàng xinh gái, gió thổi nhè nhẹ, từng chiếc lá nhẹ nhàng rơi khắp mọi nơi, nhìn qua tựa như duyên trời tác hợp, xứng đôi vừa lứa.

Cố Hành Yên nhướng mày, chưa kịp hiểu rõ người gửi bức ảnh này có ý gì, chợt thấy thêm một tin nhắn mới nữa:

[ Muốn hợp tác không? ]

Cố Hành Yên có chút hứng thú, nhưng cô không trả lời tin nhắn ngay, mà để điện thoại sang một bên, không thèm quan tâm.

Thái độ của người này có vẻ rất gấp gáp, tất nhiên sẽ không vì vậy mà cam tâm bỏ qua.

Quả nhiên không đến mười phút, lại có tin nhắn đến.

Lần này ảnh chụp rất mơ hồ, chắc là cắt từ camera giám sát, hai bức ảnh, lần lượt là cảnh cô đi đến và rời khỏi ký túc xá Lâm Sâm, dưới mỗi ảnh đều có thời gian, cách nhau khoảng 3 tiếng đồng hồ.

Xem ra đối phương cũng là sinh viên.

Lúc này Cố Hành Yên mới hoàn hồn: [ Cậu muốn gì? ]

Lần này thật lâu sau người đó mới gửi đến một bức ảnh, là ảnh chụp một người ngủ trên giường, đắp chăn không thấy rõ mặt, nhưng Cố Hành Yên là chị họ của người trong ảnh, chỉ cần liếc mắt một cái cũng biết đó là ai.

Phía dưới cùng là một tin nhắn: [ Muốn cược một lần hay không, xem ai là người chiến thắng! ]

Ha, có chút thú vị!

————————

Ba ngày sau, Cố Hành Yên dựa theo lời mời đi đến một trang trại, cô vừa đến nơi, xung quanh liền yên tĩnh lại, có người nghi hoặc hỏi:

“Chị Yên, sao chị lại tới đây?”

Để đẩy bầu không khí lên cao nhất, Đại Lưu vọt ra:

“Đương nhiên là tớ mời tới, đến cả Văn Bân cũng nhìn ra Thẩm Thần gần đây như kẻ mất hồn, tớ tất nhiên phải vì anh em tốt mà mời chị ấy đến rồi ~’’

Mặt Đại Lưu cười gian xảo, bàn tay túm lấy Thẩm Thần kéo đến bên cạnh Cố Hành Yên, đặt lên tay cô:

“Chị Yên, cún con nhà chúng em dạo gần đây đến cả ăn cũng không khiến cậu ấy phấn chấn nỗi, phiền chị xem giúp xem…..”

“Cậu cút đi!”

Thẩm Thần đạp Đại Lưu một phát, rồi nhìn về Cố Hành Yên đang mơ hồ, mặt vẫn đỏ ửng, có chút mất tự nhiên:

“Chị, chị đã đến rồi! Thật, thật trùng hợp ~’’

Kỹ thuật diễn “không hề giả trân” chút nào.

Cố Hành Yên vẫn là bị chọc cười, khuôn mặt vốn xinh đẹp lúc này giãn ra, tràn đầy sức sống, đôi mắt trời sinh mê người lúc này cũng hơi cong lên, nụ cười này của cô làm hiện trường im lặng trong vài giây, khoảng cách gần với Thẩm Thần nhất, mặt cậu càng đỏ hơn, chân tay luống cuống, thế là ngốc nghếch cứ cầm bình rượu trong tay chắn trước mặt Cố Hành Yên, không biết là do bản thân chịu không nổi sự quyến rũ này, hay là không muốn để những người khác thấy được.

Đại Lưu lấy tay đặt lên ngực trái tỏ vẻ “Ăn nhiều cẩu lương quá, muốn chết a a a”, những người còn lại cũng bị chọc đến bật cười thành tiếng.

Không khí lúc này tốt hơn không ít, mọi người vui cười đùa giỡn, ngoại trừ Cố Vân Diệp cách đó không xa có chút xấu hổ và Lâm Sâm cúi đầu không thấy rõ biểu cảm.

Ở các trang trại kiểu này nổi tiếng nhất là lẩu, lần này đi tổng cộng có 16 người, đặt hai nồi lẩu to.

Trong nồi nóng hầm hập có đủ loại đồ ăn, Cố Hành Yên ngồi đối diện Lâm Sâm, bên cạnh cô là Thẩm Thần, mà ngồi cạnh Lâm Sâm là Cố Vân Diệp.

Cố Hành Yên giỏi nhất là nhìn mặt đoán ý, rất nhanh đã phát hiện ra, sắc mặt Cố Vân Diệp không bình thường, dường như không dám nhìn người đối diện, sắc mắt đỏ ửng, nhìn thế nào cũng thấy như đang bị trêu chọc.

Đầu tiên Cố Hành Yên nhìn phản ứng của Lâm Sâm, nhưng người đàn ông vẫn là dáng vẻ cao quý như thường ngày, hai tay đều đặt trong tầm mắt của cô, Cố Hành Yên liền bỏ ngay ý nghĩ này, ngay sau đó cô lập tức phóng tầm mắt sang nhìn người ngồi cạnh Cố Vân Diệp.

Ninh Văn Bân.

Người cũng như tên, lớn lên hào hoa phong nhã, luôn thấy đeo kính, thường ngày ít nói, làm thế nào cũng không nghĩ ra cậu ta là người như vậy.

Cố Hành Yên nhìn chằm chằm một lúc lâu, Ninh Văn Bân tựa như vô tình ngước mắt lên, chỉ cần liếc mắt một cái, Cố Hành Yên lập tức xác định, người gửi tin nhắn cho cô chính là cậu ta.

Cô nhìn Cố Vân Diệp, nhịn không được tặc lưỡi, đúng là diễn giỏi mà.

Thật ra Cố Hành Yên không hề đặt Cố Vân Diệp ở trong mắt, cô chỉ thấy cô em họ này có chút đáng thương.

Bởi vì Cố Vân Diệp và mẹ Cố giống nhau như đúc.

Cô ta là thánh mẫu, bất cứ người nào cần giúp đỡ, thì cô ta sẽ cố gắng hết sức, đặc biệt là đối với đàn ông nhà họ Cố, chỉ cần có người ngoài làm ra hành vi bất lợi với bọn họ, cô ta sẽ lập tức nhảy dựng lên, thậm chí, ở điểm này, Cố Vân Diệp so với mẹ Cố càng bị nô ɭệ hóa nghiêm trọng hơn.

Ở trong mắt cô ta, phụ nữ nhà họ Cố phải hy sinh cho đàn ông, bao gồm cả chính cô ta.

Cô ta lén lút làm rất nhiều việc, hằng năm đều là sinh viên ưu tú, nỗ lực giành lấy học bổng, mà tiền kiếm được, đều không ngừng chu cấp cho Cố Chí Văn.

Cũng nhờ vậy mà Cố Chí Văn và ông nội Cố đối với Cố Vân Diệp rất hài lòng, Cố Hành Yên từng nghe ông nội Cố nói với bên ngoài: “Tiểu Diệp ngoan ngoãn hiểu chuyện, tiếc là không phải người bản lĩnh, trời sinh ti tiện.”

Mà Cố Vân Diệp tại sao lại chịu đựng áp bức như vậy, là bởi vì khát vọng được công nhận, cuối cùng dẫn tới tính cách bị méo mó, Cố Hành Yên cũng không có ý định phân tích thêm về cô ta.

Bây giờ, thánh mẫu cô nương gặp gỡ sói xám, kẻ như Ninh Văn Bân nhìn qua không phải là người dễ đối phó, sao có thể không xuất sắc cho được.

Phân tích tường tận tầng quan hệ này, ánh mắt Cố Hành Yên nhìn Lâm Sâm càng nhiều hơn vài phần trìu mến, đôi tình nhân này, đầu ai xanh hơn còn chưa biết đâu nha.

Có điều, đối thủ đã bắt đầu hành động rồi, cô cũng không thể ngồi yên chịu thua.

Cố Hành Yên chậm rãi hạ bàn chân xuống dưới bàn, dẫm lên đôi giày da của Lâm Sâm, dọc theo cẳng chân của người đàn ông hướng lên trên.

Động tác của cô rất thong thả, mang theo một cỗ hương vị dụ hoặc.

Giày cao gót dọc theo bắp đùi rắn chắc của người đàn ông tiến về phía trước, di chuyển qua lại, lực độ khống chế vừa vặn, làm cho người ta có cảm giác tê ngứa, nhưng không đến mức khó chịu.

Sắc mặt luôn thản nhiên của Lâm Sâm cương cứng trong chớp mắt, cũng không thèm nhìn Cố Hành Yên, mà chỉ quay sang nói với Cố Vân Diệp:

“Hai ta, đổi chỗ đi…… Anh cần gắp thức ăn cho mọi người.”

Vị trí của Cố Vân Diệp trùng hợp có rất nhiều đồ ăn.

Mọi người đều rất kinh ngạc, không nghĩ Lâm Sâm lại có lúc tốt bụng như thế, nên xôn xao một trận, Cố Vân Diệp cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức đổi chỗ với Lâm Sâm, trong chốc lát, bão táp dưới bàn cũng yên bình trở lại.

Chỉ có Ninh Văn Bân, cực kỳ bất mãn liếc mắt nhìn Cố Hành Yên, trong mắt như muốn nói:

Bản thân không quyến rũ được thì thôi, còn làm liên lụy đến cậu!