Chương 21: Ảnh hưởng tới nhu cầu tìиɧ ɖu͙© không?

Ừm, thì đơn giản là khóa hầu đối phương cho ngất đi thôi.

Phòng khách có một quầy trang sức, trưng bày rất nhiều món đồ trang sức, vòng tai nạm ngọc, vòng cổ có mặt hình bình nước hoa, nhẫn, vòng tay cành hồng...

Ngoài ra còn có rất nhiều linh kiện tùy thân mang theo, ví dụ như son môi có thể chuyển thành bất cứ màu nào muốn dùng, bút máy ngòi vàng 14K, khăn tay thêu hoa ô đầu tím.

"Thuốc mới cứ tăng mạnh dược hiệu lên thì tốt hơn, bà giúp tôi làm chục cái đi."

Cô mở cửa tủ trang sức, lấy chiếc vòng cổ có mặt hình bình nước hoa: "Này bà, dùng cái này làm cho tôi một bình thuốc giả chết."

Ghế bập bênh dừng lại.

Bà già đứng lên, hai con cún nhỏ nhảy xuống, lon ton quanh chân bà ta.

Bà Lâm chìa bàn tay khô quắt như cành cây do quanh năm tiếp xúc với các chất hóa học, cầm lấy vòng cổ, mí mắt hơi vén lên: "Muốn chết bao lâu?"

"Ừm, có lựa chọn nào? Tôi chưa thử loại thuốc này bao giờ."

Bà Lâm chỉ vào sô pha: "Ngồi đó đợi chút, tôi lấy cho xem cái này."

Các cánh cửa đều trang bị khóa điện tử, vân tay bà già đã bị hóa chất xóa mờ hết, cho nên đều dùng mật mã hoặc nhận dạng đồng tử.

Xuân Nguyệt ngồi trên sô pha chơi với hai con chó nhỏ một lát, bà Lâm cầm một DVD đi ra, nhét vào ổ đọc của tivi, đầu đọc đĩa xẹt xẹt đóng lại.

Bà Lâm mở tivi: "Thuốc giả chết sẽ có tác dụng phụ, chết giả càng lâu thì tác dụng phụ càng lớn."

Màn ảnh chiếu một đoạn video, bà Lâm ấn nút tua nhanh, màn hình xẹt xẹt nhòe đi rất khó xem kĩ nhưng vẫn có thể quan sát được người nằm trên giường ngủ say kia là một cô gái trẻ.

Kim phút và kim giờ đồng hồ treo tường quay nhanh, ánh sáng xung quanh thay đổi, chỉ có cô gái trên giường vẫn không hề nhúc nhích, như nàng Juliet ngủ say.

Xuân Nguyệt chớp mắt nhìn, kinh ngạc thốt lên: "Bà già, đây là bà thời trẻ đúng không?"

Giọng bà Lâm nghe rất tự hào: "Phải, năm đó tôi tự lấy mình làm thí nghiệm thuốc, trước đó chỉ dùng chuột bạch làm vật thí nghiệm."

Bà Lâm tạm dừng video, chỉ vào đồng hồ: "Lần đầu thử 24 tiếng, lúc này thực ra tôi đã tỉnh nhưng tôi không nhúc nhích được, nằm mãi mới động được ngón tay."

"Đây là tác dụng phụ?"

"Ừ, lúc làm thí nghiệm trên chuột bạch thì không có vấn đề này, nhưng khi tăng liều sử dụng trên người thì có chút thay đổi, sau khi thuốc hết dược hiệu, lí trí tỉnh lại nhưng không thể điều khiển cơ thể như người bị hôn mê sâu."

Bà Lâm tiếp tục cho video chạy: "Hai năm sau đó tôi có sửa lại thành phần, thời gian kéo dài được 48 tiếng đồng hồ, hơn nữa không có hiện tượng bất động sau khi hết dược hiệu như thế."

"Ái chà, thành công ghê nha."

Bà già chống nạnh, cười sang sảng: "Nhưng sau đó tôi không khống chế được tiêu tiểu, phải dùng tã người lớn trong nửa năm mới đỡ."

Xuân Nguyệt há hốc miệng, sau đó nhăn nhó như vừa cắn trúng quả mướp đắng: "Vậy liệu có ảnh hưởng tới nhu cầu tìиɧ ɖu͙© không?"