Chương 40: Số 13

Mỗi phòng có phòng vệ sinh và phòng tắm riêng, tủ quần áo có khóa bảo hiểm.

Xuân Nguyệt cởi đồ, xé mở một túi đựng qυầи ɭóŧ dùng một lần, nhưng sau mấy giây suy nghĩ, cô lại không mặc vào.

Cô chỉ khoác một chiếc áo tắm rộng thùng thình, ngồi trên giường mát xa, hai chân vắt vẻo lắc lư trên không trung.

Đợi chừng hai, ba phút, chợt nghe có tiếng gõ cửa.

Cô nhân viên phục vụ vừa dẫn cô vào đây đang bước tới, sau lưng là một thanh niên cao gầy.

Thanh niên kia chừng ngoài ba mươi, tóc ngắn gọn gàng, mặc bộ đồng phục của chuyên viên vật lí trị liệu màu ngà.

Mày kiếm mắt đen, mũi cao thẳng, cặp mắt rất đẹp, sâu và thâm ảo như biển rộng đêm khuya.

Chỉ tiếc, biển này không có ánh sao.

Một tay anh ta cầm rổ tinh dầu, tay kia cầm gậy dò đường, đi theo sau lưng nữ nhân viên phục vụ, đặt chai chai lọ lọ lên xe đẩy bên giường theo chỉ thị đơn giản của cô nhân viên kia, sau đó tìm một vị trí quen thuộc nhất với mình.

Xuân Nguyệt gọi lại cô nhân viên đang định rời đi: "Phiền cô tăng thêm một giờ cho tôi, tôi muốn ngủ một lát."

Nữ nhân viên khom người: "Được ạ, không thành vấn đề, vậy chừng nào quý khách tỉnh thì cứ ấn chuông gọi, tôi sẽ đưa trà bánh tới cho quý khách."

"Được, cảm ơn cô."

Rèm buông xuống, cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn tiếng rè rè của chiếc máy phun sương tạo ẩm.

Tiếng động đều đều rè rè nghe như thể tiếng thở của một ngọn núi lửa đang ngủ say dưới đáy biển, hay như tiếng dòng chảy của thứ chất lỏng nóng rực đang lưu động trong cơ thể.

Xuân Nguyệt tháo đai lưng, áo choàng tắm rơi xuống đất nghe sột soạt, thu hai chân lại.

Cô nằm lên giường, hai tay đệm dưới cằm, nghiêng mặt, ngắm nhìn người đàn ông còn đang chuẩn bị.

Cô nũng nịu nói: "Tôi nằm ra rồi nè, anh chuẩn bị xong là có thể bắt đầu luôn nhé, số 13."

Ngón tay người đàn ông chợt khựng lại, môi mím nhẹ, gò má thoáng lướt qua một rặng mây hồng.

Anh ta lục lọi tầng dưới xe đẩy, lấy ra một chiếc khăn tắm cuộn gọn, nhẹ nhàng rũ ra.

Tay trái xòe rộng, lấy ngón cái và ngón giữa đo đạc cự li bên giường.

Tìm được vị trí rồi, anh ta mới trải khăn tắm to kia lên đoạn thắt lưng dưới của khách.

"Cô Lâm, đã lâu không gặp." Anh ta nói.

Lâm Việt là cái tên giả mà Xuân Nguyệt từng dùng hai năm trước.

Thân phận của cái tên này là một thiếu phụ 32 tuổi bảo thủ cũ kĩ, là viên chức bộ phận hậu cần trong một công ty.

Ban ngày lặng lẽ làm việc của mình, không tham gia những hoạt động chung giữa các đồng nghiệp với nhau. Buổi tối và cuối tuần thì sắp xếp làm nhiệm vụ.

Hai kiểu phong thái hoàn toàn bất đồng, quỹ tích sinh hoạt cũng trái ngược, dạng xung đột như vậy khiến một năm đó Xuân Nguyệt chơi rất là vui vẻ.

Có đoạn thời gian, vai Xuân Nguyệt bị tổn thương.

"Vi Quang" là tiệm mát xa do Đậu Nhậm giới thiệu cho cô, chuyên viên mát xa là người mù, nắm giữ lực độ rất thỏa đáng, ấn huyệt cũng chuẩn, còn không thấy được mặt thật của cô.