Chương 45: Không xứng có được hi vọng

Đông Vĩnh Vọng cười cười, tuy anh ta biết Liễu Quyên Quyên nhìn không thấy: "Ừ, cảm ơn cô."

Phòng nghỉ lại lục tục có đồng nghiệm ra vào.

Đông Vĩnh Vọng lấy tai nghe điện thoại ra, nhét vào trong tai, bật bản nhạc "13 jours en France" - 13 ngày ở Pháp.

Bản nhạc này do anh ta ghi nhớ lại từ một lần cô Lâm vừa nằm để anh ta xoa bóp vừa hát khẽ.

Khi về nhà, anh ta dùng chức năng tìm kiếm bằng thanh âm ở app âm nhạc, lần tìm từng bài, nghe từng khúc nhạc, mới tìm ra nói.

Mười ba ngày.

Số 13.

Trùng hợp như vậy?

Không, việc này thật sự quá hoang đường.

Đông Vĩnh Vọng nhanh chóng phủ định suy nghĩ của mình

Từ sau khi mù, anh ta đã biết, không thể gửi gắm hi vọng vào bất kì ai.

Người như anh ta, không xứng có được hi vọng.

Nhưng chuyện vừa xảy ra hoàn toàn không phải một ảo giác, lòng bàn tay còn lưu giữ cảm giác ấm áp mềm mại kia.

Ngay cả cảm giác vật nhỏ cứng cứng dựng thẳng lướt qua đốt ngón tay anh ta thế nào, anh ta vẫn còn nhớ rõ.

"... Số 13, số 13?"

Đông Vĩnh Vọng đang đắm chìm trong âm nhạc, đột nhiên vai bị vỗ mạnh một cái.

Anh ta vội gỡ tai nghe xuống, quay đầu, hướng đôi mắt vô thần lên phía trên.

"Ôi chao, gọi cậu nửa ngày trời... Đừng có mở nhạc to quá nhớ không, rõ ràng biết mình..."

Đông Vĩnh Vọng bỏ qua những mũi dao nhọn và những mảnh thủy tinh sắc lẻm trong lời nói của người nọ, miệng nở một nụ cười: "Chị San, xin lỗi, chị gọi tôi nhận việc ạ?"

"Không phải, vị khách phòng 113 của cậu vừa rồi đã ra về."

Bộp, cây hồng trong l*иg ngực rơi rụng một quả.

Cổ họng anh ta như bị thít lại: "Khách có trách tôi không?"

"Không trách, khách còn khen cậu làm tốt, còn nói là tại cô ấy không cẩn thận đánh đổ tinh dầu, cho nên tới giải thích với tôi một chút, hi vọng tôi đừng có truy cứu trách nhiệm của cậu."

Chị San là người phụ trách ca này, chị ta khoanh tay, nhìn chàng thanh niên tuấn tú trước mặt, lòng lại cảm thấy tiếc nuối.

Đẹp trai như thế lại là một người mù.

Chị ta ngó quanh, thấy không ai chú ý bên này bèn rút một xấp tiền từ túi áo ra.

Đếm đếm, giữ lại sáu tờ, còn bốn tờ nhét vào tay Đông Vĩnh Vọng: "Khách boa cho tám trăm, theo quy củ, cậu lấy một nửa, một nửa vào sổ."

Bộp, cây hồng trong tim lại rớt một quả nữa.

Anh ta nói: "Tôi biết rồi, cảm ơn chị San."

Đông Vĩnh Vọng cúi đầu, để đường nhìn rơi vào mấy tờ tiền trong tay, như thể anh ta nhìn thấy được chúng.

Sau khi người phụ trách đi khỏi, Đông Vĩnh Vọng vuốt những chữ dập nổi trên mép tờ tiền.

Trên nhánh cây, từng quả hồng rơi lộp bộp xuống, nát bấy đầy đất.

Trước đêm nay, anh ta còn không biết, điều anh ta âm thầm chờ mong đã thực sự chạm phải, nhưng anh ta lại đẩy nó ra.

Đông Vĩnh Vọng còn không biết mình còn có thể chờ mong nữa chăng.

Điều anh ta tiếc nuối nhất là, đêm nay anh ta còn chưa kịp nói với cô ấy, tên anh ta không phải là số 13, tên anh ta là Đông Vĩnh Vọng.