Chương 10

Ta mặc một thân váy đỏ của năm mười lăm tuổi ngồi trên ngai vàng trong đại điện, lớp trang điểm dày đặc che bớt đi vẻ đẹp đã sớm lụi tàn của ta. Rõ ràng ta chỉ mới hai mươi mà thôi.

Ánh hoàng hôn kéo dài, men theo vũng máu dày đặc trên đất, Vệ Tranh đi vào chính điện. Trên mặt chàng còn mang theo sự mệt mỏi của chiến sự dài ngày, chỉa thanh trường kiếm còn đang nhỏ máu về phía ta.

“Chàng đến rồi.”

Chàng không đáp lời, có lẽ chàng đã hận ta đến cùng cực rồi, đến cả lời từ biệt cuối cùng cũng không muốn nói cho ta nghe. Nhưng ta muốn nghe giọng chàng nên vẫn cố chấp hỏi: “Chàng muốn tự tay gϊếŧ chết ta sao?”

Sự chán ghét trong mắt Vệ Tranh càng đậm hơn. Chàng không yêu ta nữa, sau này cũng sẽ không yêu ta nữa.

Ta từ ngai vàng bước xuống, chầm chậm đi đến trước mũi kiếm của chàng. L*иg ngực ta đã chạm vào kiếm của chàng mà tay chàng vẫn chẳng run tí nào. Ta dùng bàn tay đầy vết thương giữ lấy kiếm, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Ta trả mạng lại cho chàng.”

Chàng cầm kiếm rất vững vàng, ta rất đau lòng.

Khi thanh trường kiếm xuyên qua thân thể ta, ta vẫn cười với chàng. Có lẽ nụ cười đó quá khó coi, ta sợ chàng chán ghét nên chỉ đành nhịn đau, nhíu nhẹ mày. Bây giờ, ta đột nhiên hối hận vì lúc đó đã dùng thuốc quá tàn nhẫn với bản thân.

Nếu lúc ta gặp Vệ Tranh xinh đẹp một chút, thì liệu chàng có lưu luyến ta không?

Ta nhịn cơn đau đớn kịch liệt từng bước lại gần chàng, ta muốn ôm chàng. Đột nhiên, bên ngoài có một nữ nhân mặc chiến bào bước vào, sự hào khí giữa chân mày của nàng khiến nàng toát lên vẻ xinh đẹp và sạch sẽ.

Đó là Hạ Phù, là vợ của chàng. Ta biết, cho dù là kiếp sau thì ta cũng chẳng còn hy vọng nữa rồi, cánh tay đưa ra còn chưa kịp chạm vào Vệ Tranh ta đã hoàn toàn rơi vào hắc ám.

(Phiên Ngoại)

Ta tên Hạ Phù.

Lần đầu tiên gặp Vệ Tranh, chàng là tướng quân trẻ phong độ. Vừa vào quân doanh đã dùng tư thái mạnh mẽ nhất đánh bại hết những kẻ giở trò trong quân đội. Từ đó về sau, những kẻ đó đều phục chàng.

Nhưng từ trước đến nay chàng đều không ra chiến trường liều mạng, ta cứ nghĩ do chàng tham sống sợ chết. Mãi cho đến khi nhìn thấy nữ tử bên cạnh chàng, nàng như tinh linh trên trời giáng trần. Ánh mắt Vệ Tranh nhìn nàng ẩn giấu vô hạn dịu dàng mà ta chưa bao giờ thấy. Lúc đó ta mới hiểu, không phải chàng sợ chết, chỉ là còn có người chàng quan tâm nhiều hơn.

Vệ Tranh nói, lúc trước chàng bị trọng thương Lâm tiểu thư vì cứu chàng mà chịu khổ rất nhiều, chàng không muốn nàng phải chịu khổ nữa. Sau đó, Lâm tiểu thư gả cho người khác.

Sau khi Vệ Tranh quay lại biên quan còn trầm mặc kiệm lời hơn trước, nhưng mọi người ai cũng nhìn ra được chàng đã khác đi rất nhiều, giống như đã chết tâm vậy. Không biết vì sao ta lại nhớ mãi không quên nụ cười của Lâm tiểu thư lúc đó. Lúc chàng trọng thương, ta học theo nàng nở một nụ cười như thế.

Vệ Tranh đột nhiên bắt lấy tay ta, trong mắt chàng là sự bi thương ta chẳng thể nào hiểu hết. Nhưng ta vẫn rất thích người này.

Sau đó biên quan thắng lớn, ngày hồi kinh là yến tiệc lập Hậu. Ta lần nữa gặp lại Lâm tiểu thư, bây giờ nàng đã là Hoàng hậu của Đại Sở rồi. Nàng vẫn nở nụ cười, lần nào ta gặp cũng thấy nàng nở nụ cười cả.

Lúc Hoàng đế hỏi Vệ Tranh ta là ai, câu trả lời của chàng khiến ta rất ngạc nhiên, cũng rất vui mừng. Nhưng có lẽ Vệ Tranh cũng không chú ý đến, lúc Đế Hậu tựa vào nhau thân mật, bàn tay để dưới gầm bàn của chàng đã nắm chặt lại.

Hoàng hậu rời đi không lâu, ta cũng không thấy Vệ Tranh nữa. Bóng lưng của chàng so với đêm đen còn ảm đạm hơn.

Lúc quay về, thanh kiếm trên tay chàng dính máu, còn bàn tay cầm kiếm đang run rẩy không ngừng. Sau đó vài tháng, chàng vẫn không thể cầm vững kiếm được, thanh Lang Gia chàng mang theo tuỳ thân cũng chẳng thấy đâu.

Hoàng hậu gả ta cho kẻ khác, ta rất tức giận. Ngày Vệ Tranh đến cướp dâu, ta đã rất vui. Hôm đó Vệ Tranh không quay đầu là do chàng không nhìn thấy Hoàng đậu đứng dưới tường thành tận mắt nhìn chàng rời đi.

Ta nghĩ Hoàng hậu vô cùng yêu chàng, nếu không thì sao cả đường bọn ta đi chẳng gặp tên thích khách nào được.