Chương 11

Tướng lĩnh thủ thành là cha ta, lúc bọn ta tới, ông ấy liền mở cổng thành. Vệ Tranh để bọn ta đợi ở ngoài, một mình chàng cầm kiếm đi vào chính điện. Ta nghe cung nhân nói: “Hoàng hậu ở bên trong.”

Hoàng hậu của Đại Sở, thanh mai trúc mã của Vệ Tranh.

Thật ra trong lòng ta rất sợ, ta sợ nàng vừa xuất hiện Vệ Tranh sẽ ngay lập tức quay về bên nàng. Thật ra chàng cũng chưa từng hứa hẹn bất cứ điều gì với ta cả. Vậy nên ta làm trái mệnh lệnh của Vệ Tranh, đi vào.

Lúc đó, kiếm của Vệ Tranh đã đâm vào ngực nàng, khi nàng nhìn thấy ta, ánh mắt của Hoàng hậu đột nhiên trở nên rất tịch mịch. Có lẽ ta không nên đi vào, có lẽ lúc nàng chết nàng đã rất buồn.

Sau khi nàng nhắm mắt, Vệ Tranh liền buông kiếm trong tay ôm chặt lấy thi thể nàng suốt một ngày một đêm. Chàng nói: “Ta muốn thành thân.”

“Với ai?”

“Với nàng ấy.”

Vệ Tranh ôm người trong lòng, bước hết chín mươi chín bậc thang, mặc hỷ phục đỏ rực kết duyên cùng nhau. Sứ giả mười phương nghênh đón, bá quan quỳ xuống chúc mừng ngày đại hôn của bệ hạ.

Chàng nhẹ nhàng đặt người trong lòng vào quan tài: “Liễu nhi, ta cưới được nàng rồi.”

“Nàng vốn không sống lại được nữa.”

Vệ Tranh cười khổ một tiếng: “Giữa bọn ta còn cách năm vạn sinh mệnh của tướng sĩ, nàng không bỏ được, ta cũng không bỏ được.”

Cùng người nhưng vẫn có vách ngăn còn không bằng chết rồi mang theo hồi ức. Dù gì thì từ đây cho đến hoàng tuyền, chàng cũng chỉ có một mình nàng thôi.

Ngày hôm đó, người của phủ nội vụ mang đồ của Lâm Nguyệt Liễu đi vứt thì bị ta cản lại, ta nghĩ Vệ Tranh rất muốn xem. Chàng ôm những đồ đó ngây ngốc một ngày một đêm trong điện, ta lặng lẽ đi xem thử, chỉ thấy từng bức vẽ trên đất đều là chàng.

Đảo chính được mười mấy năm, chàng tận tâm tận lực, làm việc liều mạng hơn bất kì ai để bách tính được an cư lạc nghiệp. Ngoài thời gian đó chàng còn dạy dỗ Sinh nhi làm sao trị vì thiên hạ. Chàng quá gấp gáp rồi.

Sinh nhi được cha ta nuôi nấng, chàng nói đó là con của Thẩm Khiêm. Lúc được ôm về chỉ vừa mới đầy tháng, cái gì cũng không nhớ. Có một phi tần thông minh đã che giấu việc mình mang thai, lặng lẽ đến cung vắng người sinh đứa bé ra.

Nó là huyết mạch cuối cùng của Thẩm Khiêm, cũng là đứa con duy nhất của chàng.

Sinh nhật thứ mười ba của Sinh nhi vừa qua không bao lâu, Vệ Tranh đã mắc bệnh nặng. Lúc ta đến thăm chàng, chàng nói: “Sau này chuyện của Sinh nhi trông cậy vào nàng rồi. Cảm ơn nàng, đã tình nguyện nhận cái hư minh Mẫu phi của Thái tử nhiều năm như vậy.”

“Chàng khá khốn nạn đấy.”

“Xin lỗi, nhưng ta thật sự phải đi rồi. Ta sợ ta đến không kịp, không biết Tiểu Nguyệt nhi có ở bên cầu Nại Hà đợi không. Nếu nàng không đợi ta, ta còn muốn dành rất nhiều năm đi tìm nàng.”

Chàng là Hoàng đế chỉ vì Lâm Liễu Nguyệt mong Đại Sở hưng thịnh. Chàng biết hết tất cả, chỉ là không nói ra mà thôi. Chàng không nhắc đến cái tên đó không phải chàng quên rồi, mà là sợ vừa nhớ đến chàng sẽ không vượt qua được những năm này.

“A Phù, hoa đào bên ngoài nở rồi à?”

“Ừm.” Hoa đào năm nay nở rất nhiều.

“Đặt một nhánh hoa đào trước lăng mộ của ta với nàng ấy nhé.”

Chuyện này ta không làm được. Ngày chàng ra đi, hoa đào trong khắp kinh thành đều đã tàn. Ta cho người trồng trước lăng mộ bọn họ hai cây hoa đào, không biết năm sau có nở hoa hay không.

(TOÀN VĂN HOÀN)