Chương 8

Quá khứ từng có bao nhiêu kỉ niệm vui vẻ hạnh phúc, muốn nói không ngại chút nào là không có khả năng, Thi Viễn Mộ không muốn cùng hai người kia có bất luận tiếp xúc gì nữa. Tới trung tâm cứu trợ, anh nộp báo cáo giải thích trước đó mình mang Thi Viễn Đồng đi, cùng kết quả kiểm tra thai sản của cậu và hợp đồng của ba người kia.

Sau khi hiểu rõ sự tình, một đám nhân viên ở trung tâm cứu trợ đều trợn mắt há hốc mồm, bọn họ gặp qua án kiện kỳ thị ngược đãi Omega cũng không ít, nhưng vẫn như cũ vì hành vi của hai người kia mà cảm thấy giận sôi, trong đó một người nhịn không được hỏi: “Bọn họ thật sự là cha mẹ ruột của các cậu sao?”

“Đúng vậy.” Thi Viễn Mộ dựa vào lưng ghế, thần sắc có chút mỏi mệt, “Tôi chính mắt nhìn bà mang thai mười tháng rồi sinh ra Đồng Đồng.”

Nguyên nhân chính là vì như thế, Thi Viễn Mộ càng cảm thấy khó chịu không thể lý giải.

Anh không thể tưởng tượng, sớm chiều ở chung nhiều năm như thế, hai người kia vẫn giữ nguyên ý nghĩ lấy con trai mình làm công cụ cầu công danh lợi lộc.

Thi Viễn Đồng còn ngủ ở khách sạn, Thi Viễn Mộ không ở lại trung tâm cứu hộ quá lâu, xác nhận trung tâm cứu trợ đã lập án, anh vội vàng rời đi.

Thi Viễn Mộ lái xe hướng về khách sạn, trên đường vừa lúc đi qua xã khu hiện tại anh ở, do dự một chút rồi lái xe về nhà mình.

Lúc trước ra khỏi nhà, anh cũng dọn hết đồ của Thi Viễn Đồng ra, tuy anh đã mua cho Thi Viễn Đồng vài bộ quần áo, nhưng rốt cuộc vẫn là chưa đủ.

Về đến nhà, ở phòng ngủ, Thi Viễn Mộ tìm kiếm trong ngăn tủ thật lâu, mới tìm được một chiếc chìa khóa hơi rỉ sắt.

Nó là chìa khoá mở phòng kho của Thi Viễn Mộ, bên trong đều là đồ của Thi Viễn Đồng.

Thi Viễn Mộ mang tất cả đồ dùng của Thi Viễn Đồng đến đây, nhưng căn phòng vẫn khoá lại chưa từng mở ra, thậm chí xem cũng không dám đi xem.

Thi Viễn Mộ nhìn Thi Viễn Đồng lớn lên, mỗi một đồ vật đều tràn đầy hồi ức của hai người, mấy thứ này còn ở, Đồng Đồng lại mất tích, anh không cách nào thừa nhận cảm giác tuyệt vọng cảnh còn người mất này.

Hiện giờ cuối cùng cũng tìm thấy Thi Viễn Đồng, Thi Viễn Mộ cuối cùng có thể lấy hết can đảm mở căn phòng đã phủ đầy bụi kia ra.

Đồ dùng của Thi Viễn Đồng được sắp xếp ngăn nắp trong phòng, quần áo, giày, đồ chơi, sách bài tập… Vì tránh tích bụi, Thi Viễn Mộ phủ một lớp khăn chống bụi ở trên.

Mở cửa phòng, mùi phòng để không lâu năm ập vào mặt, Thi Viễn Mộ ho khan hai tiếng, từ từ mở ra khăn chống bụi, không cẩn thận, quyển vở đặt trên cùng rơi xuống, một bức ảnh chụp từ vở trượt ra.

Thi Viễn Mộ nhíu mày, cúi đầu nhặt vở lên, đang định cất ảnh chụp lại, nhưng khi nhìn thấy nhân vật trong bức ảnh, bàn tay không kìm được mà run lên.

Gương mặt trên ảnh chụp không phải ai khác, mà chính là Thi Viễn Mộ.

Nhưng không giống những bức ảnh bình thường, bức ảnh này hình như là chụp lén, không biết do máy ảnh không tốt hay là người chụp quá căng thẳng nên run tay, bức ảnh có vẻ hơi nhoè, ánh đèn màu vàng, Thi Viễn Mộ nằm ở trên giường nhắm mắt lại, biểu cảm nhu hòa.

Bối cảnh đằng sau vô cùng quen thuộc, là phòng của Thi Viễn Đồng.

Trước đó có đoạn thời gian, Thi Viễn Đồng thường xuyên ra vẻ đáng thương mà nói buổi tối mình sẽ gặp ác mộng, Thi Viễn Mộ không đành lòng, buổi tối nào cũng sẽ đến phòng Thi Viễn Đồng, nhưng Thi Viễn Mộ sợ chính mình mất khống chế, không dám ở lại quá lâu, luôn chờ đến khi Thi Viễn Đồng ngủ rồi lại trộm trở về phòng mình. Thế nhưng ngẫu nhiên cũng có lúc Thi Viễn Mộ quá mệt mỏi, sẽ phóng túng bản thân một chút, cho phép chính mình ở phòng Thi Viễn Đồng ngủ một đêm.

Trừ Thi Viễn Đồng, Thi Viễn Mộ nghĩ không ra người thứ hai có thể chụp bức ảnh này.

Bỗng nhiên, một suy đoán lớn mật lan tràn trong đầu Thi Viễn Mộ. Ma xui quỷ khiến, anh mở quyển vở kia ra.

Đây là nhật ký của Thi Viễn Đồng.

Ảnh chụp ở bên trong kẹp lâu rồi, trong vở có dấu vết, Thi Viễn Mộ tùy tay lật, mở ra trang kẹp bức ảnh kia.

Trong nhật kí là chữ viết thanh thoát của Thi Viễn Đồng: “Hôm nay làm một việc hơi quá mức, mình trộm chụp anh ngủ, hy vọng anh dù biết cũng sẽ không cảm thấy ghê tởm… Chính là mình thật sự rất thích anh ấy… Anh ấy lại không đồng ý mỗi ngày ở bên mình…”

Thi Viễn Mộ lại lật vài tờ, trong nhật ký đều là: “Hôm nay anh sờ đầu mình, vui vẻ!” “Hôm nay anh mặc âu phục màu lam, đẹp trai quá đi…” “Hôm nay nén xuống thẹn thùng mà làm nũng với anh, anh ấy cười mình là bé con, mình mới không phải bé con đâu! Anh ấy cũng không biết mình thích anh ấy bao nhiêu.”…… Mọi việc như thế.

Ngón tay Thi Viễn Mộ đang run rẩy.

Cho dù là trước đó Thi Viễn Đồng phát tình, không hề thắc mắc mà tùy ý anh tiến vào, Thi Viễn Mộ cũng chỉ cho rằng đó là bé con bất lực muốn bắt lấy cọng cỏ cuối cùng, cho rằng đó là tín nhiệm với anh trai bao lâu nay.

Từ khi phát hiện bản thân sinh ra cảm tình không hợp luân lí với em trai, anh vẫn luôn trốn tránh Thi Viễn Đồng, nỗ lực khắc chế, không muốn để Thi Viễn Đồng cảm thấy mình là biếи ŧɦái, chưa từng có nghĩ tới, hoặc là nói chưa từng có hy vọng xa vời, Thi Viễn Đồng cũng sẽ thích anh.

Anh ẩn nhẫn khắc chế lâu lắm, xem Thi Viễn Đồng làm nũng, ỷ lại đều là thân tình giữa anh em ruột, nếu không phải hôm nay ngẫu nhiên phát hiện quyển nhật ký này, anh đại khái vẫn sẽ vĩnh viễn không tin tưởng, Thi Viễn Đồng cũng thích anh.

Đây là việc ở trong mơ anh cũng không dám cầu mong.

……

Thi Viễn Mộ thu xếp quần áo cho Thi Viễn Đồng xong, lái xe trở lại khách sạn, cách Thi Viễn Đồng càng gần, Thi Viễn Mộ vậy mà có chút hồi hộp, anh duỗi tay kéo kéo âu phục màu lam trên người, ừm, chính là bộ mà Thi Viễn Đồng viết trong nhật kí, Thi Viễn Mộ tốn không ít sức lực mới tìm thấy nó ở dưới đáy tủ quần áo.

Mở cửa phòng, Thi Viễn Đồng còn ngủ ngon ở trên giường, hương đào nhàn nhạt như có như không trong không khí.

Đã biết tâm ý của Thi Viễn Đồng, Thi Viễn Mộ rốt cuộc không thể nhẫn nại, hiện tại anh chỉ nghĩ, lập tức, lập tức, nói cho Thi Viễn Đồng mình thích em ấy thật lâu, sau đó hôn em ấy, ôm em ấy, dữ dội tiến vào thân thể em ấy, đánh dấu vĩnh viễn làm em ấy thuộc về mình mãi mãi.

Dọc đường đi, Thi Viễn Mộ vẫn luôn cứng đến đau, tăng tốc xe thật nhanh, đến lúc ngồi ở mép giường, động tác trên tay lại vẫn tự nhiên mà dịu dàng, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua má Thi Viễn Đồng.

“Đồng Đồng… Đồng Đồng của anh…”

Tiếng nói Thi Viễn Mộ thực nhẹ, mang theo dịu dàng vô tận.