Chương 10: Giả chết

Tốc độ Nhan Ký Vân chạy vào hành lang thật ra cũng không nhanh, thân hình cậu cũng không lập tức ẩn vào hành lang tối đen, mục đích của cậu chỉ là muốn dẫn Lý Mục Dương xuống lầu cùng mình.

Mùi bốc ra từ nhà của Lý Mục Dương không phải là mùi rác rưởi ôi thiu mà là mùi ga, rất nồng.

Cậu chỉ có thể dựa vào sự yêu thích và lưu luyến của Lý Mục Dương làm ra hành động này, đánh cược một lần.

Cũng may là cậu cược đúng, tình cảm Lý Mục Dương dành cho cậu xem ra không phải là giả, cậu vừa chạy, Lý Mục Dương đã phản ứng lại.

Vì cổ họng của Lý Mục Dương có vấn đề, bình thường ít nói, nhưng mà lúc này vì lo lắng Nhan Ký Vân chạy mất nên đã gọi đến rát họng.

Cậu bé vừa đuổi theo vừa la lớn: "Vừng, Vừng, đừng chạy! Mày đi đâu vậy?"

Tất nhiên là Nhan Ký Vân muốn dẫn cậu rời khỏi tầng lầu này, cậu không biết mùi ga này tỏa ra từ đâu, nhưng tóm lại là chắc chắn ở tầng 6.

Dù là vô tình hay cố ý, cậu cũng không thể để Lý Mục Dương đi vào.

Nếu như cậu chỉ khẽ cắn quần bảo Lý Mục Dương đi theo cậu, Lý Mục Dương chắc chắn sẽ không lập tức hiểu ý cậu, nhưng bây giờ cậu đột nhiên chạy đi, Lý Mục Dương mới đuổi theo.

Chỉ là Lý Mục Dương đuổi theo cậu, mẹ Lý đuổi theo Lý Mục Dương.

Tại sao mẹ Lý lại muốn đuổi theo Lý Mục Dương?

Xem chừng cô ta đã âm mưu trước đó rồi?

Chẳng lẽ là cô ta dùng khí gas, muốn cả nhà tự sát cùng nhau? Tại sao lại muốn tự sát?

Nhan Ký Vân vừa chạy nhanh xuống lầu vừa suy nghĩ nguyên nhân sâu xa trong chuyện này.

Mẹ Lý có biểu hiện gắt gỏng, có khuynh hướng bạo lực, lại còn mắc chứng cuồng loạn, khóc không rõ lý do, từ đó có thể thấy được tinh thần của cô ta nhất định có vấn đề.

Mặc dù cả ngày nay ba Lý chưa hề xuất hiện, nhưng mà từ biểu hiện tối hôm qua của ông ta cũng có thể thấy được đời sống tình cảm vợ chồng của hai người không hài hòa, chồng nɠɵạı ŧìиɧ, vợ vì con mà từ chức trở thành bà nội trợ, con bị bệnh, ngày ngày cô ta ở nhà chăm sóc, toàn nhận lấy tâm trạng tiêu cực, suốt ngày buồn phiền uất ức, vậy nên tính cách thay đổi, ngày càng cực đoan.

Trong tình trạng cực đoan này, trường học còn yêu cầu cô ta cho Lý Mục Dương thôi học, dây cung căng cứng của mẹ Lý đã sắp đứt, thế giới mà cô ta tự hào dần sụp đổ, e rằng đã chặn đứt hy vọng sống duy nhất của cô ta. Cô ta không biết mình nghỉ việc chăm lo cho gia đình là tốt hay xấu, vì vậy cô ta chọn cái chết, chọn đưa cái gia đình khiến cô ta đau khổ này cùng rời khỏi thế giới này.

Nhan Ký Vân suy đoán, cô ta đuổi theo Lý Mục Dương không buông tất nhiên là muốn dẫn cậu ta về nhà cùng chết?

Gặp trắc trở cả ngày với Lý Mục Dương mà nói chỉ là chuyện rau dưa, điều cuối cùng sẽ cướp đi mạng sống của Lý Mục Dương có thể là cảm giác muốn buông xuôi tất cả của mẹ Lý. Nếu như Nhan Ký Vân không đi theo vào thang máy, dù người chơi có tốn bao nhiêu công sức hết mình bảo vệ tốt Lý Mục Dương, chỉ cần họ theo hai mẹ con lên lầu chậm một bước, nhiệm vụ sẽ thất bại.

May mắn là cậu luôn đi theo Lý Mục Dương từng giây từng phút, nếu không hậu quả khó mà lường được.

Dù Lý Mục Dương là nhân vật trong trò chơi hay là người thật, sau một ngày tiếp xúc, đưa bé này là một người sống sờ sờ trước mặt cậu, một học sinh lớp bốn ngoan ngoãn, khuyết điểm của cậu bé cũng không phải là vấn đề lớn gì, không ai có thể vì một chút vấn đề nhỏ mà cướp mất tất cả của cậu bé.

Tối hôm qua lúc ở trong phòng của Lý Mục Dương, cậu đã thấy trong phòng dán đầy giấy khen, tất cả đều chứng minh cậu bé là một học sinh xuất sắc, chỉ là sau khi phẫu thuật chưa theo kịp tiến độ học tập ở trường, giáo viên ở trường còn hà khắc không muốn cho cậu bé dù chỉ là một cơ hội, nhưng mà mọi người đều bình đẳng, không nên để một đứa bé gánh chịu sự khắc nghiệt của thế giới người trưởng thành.

"Vừng? Mày ở dưới lầu sao?"

Nhan Ký Vân nghe được giọng nói của Lý Mục Dương, cậu bị kéo khỏi dòng suy nghĩ của mình.

Đèn hành lang cũng không sáng, không biết vì lý do gì mà bảo vệ sơn toàn bộ hành lang đều là màu xanh đậm, vào ban đêm hành lang trông có vẻ càng đen tối hơn. Lý Mục Dương đi xuống mấy bước rồi mới quay đầu nhìn Nhan Ký Vân đang đi tìm mình.

"Mày muốn đi đâu? Nhà chúng ta ở trên lầu, không được chạy lung tung."

Nếu như bỏ qua vấn đề về giọng nói, Lý Mục Dương thật sự là một đứa trẻ ấm áp.

Nhan Ký Vân lại tiếp tục chạy nhanh xuống thêm mấy tầng lầu, Lý Mục Dương ở tầng 6, xuống một chút nữa sẽ đến tầng 1, mà đối với cậu thì chạy thoắng cái là xuống dưới lầu.

Lý Mục Dương thì chỉ nghĩ mèo đen không muốn về nhà, muốn ra ngoài chơi mà thôi, cậu bé cũng tiếp tục chạy xuống lầu.

Cửa hành lang tầng 1 mở ra, Nhan Ký Vân chui ra ngoài, đi thẳng đến cổng lớn lầu 1.

Cậu không quan tâm nổi những người chơi khác thế nào, cậu chỉ phụ trách bảo vệ tốt Lý Mục Dương.

Nhìn Lý Mục Dương không xa không gần đi theo sau mình, cậu yên tâm.

"Vừng, đừng chạy, đợi tao một chút."

Lý Mục Dương đuổi sát theo mèo đen, cũng không đoái hoài đến những ánh mắt khác thường của người khác về giọng nói của mình.

Nhưng cậu bé không biết, cậu không thèm để ý đến mẹ Lý đi theo sau cậu đang như bị dao sắc đâm vào người, trước đây cô ta thích khoe khoang con trai mình bao nhiêu, bây giờ cô ta xấu hổ bấy nhiêu.

Cuộc đời của cô ta không nên như vậy, con trai của cô ta hẳn nên sở hữu một giọng nói hay, cậu bé sẽ tham gia vào dàn đồng ca của trường, thường lên sân khấu biểu diễn, cậu bé hát rất hay, giáo viên sẽ khen cậu bé, sẽ cho cậu bé cơ hội làm trưởng dàn hợp xướng, thành tích học tập của cậu bé rất tốt, bình thường đều giành được giấy khen top 3 xuất sắc nhất, những điều này là thành tích của cậu bé, cũng là thành tựu của cô ta.

Nhưng mà tất cả những chuyện này đều đã bị phá nát, con trai của cô ta bị bệnh, trên cổ mọc u quá lớn phải phẫu thuật, từ lúc đó trở đi, đứa con trai đã từng ưu tú của cô ta dần cách xa cô ta, những vinh quang và tự hào do con trai mang đến cũng không còn, cô ta bị chồng ghét bỏ vì không biết dạy con, bị cha mẹ chồng chê trách bệnh tật, tất cả những thứ bị hào quang che đậy đều nổi lên mặt nước.

Chồng cô ta nɠɵạı ŧìиɧ, cô ta đã mười năm không đi làm, cũng không cách nào hòa nhập được với xã hội, không thể quay về là người có ước mơ có người theo đuổi như xưa, sống còn có ý nghĩa gì, hay là chết đi cho xong!

Không đúng, sao chỉ có con anh ta là chết cùng mình, còn cả tên đàn ông nɠɵạı ŧìиɧ kia cũng phải chết.

Nếu như không phải anh ta không dùng biện pháp an toàn muốn sinh con, nếu như không phải anh ta, cô ta cũng đã không mang thai, sẽ không nghỉ việc, sẽ không mất đi thanh xuân của phụ nữ, cô ta nên được người khác tôn trọng, có lẽ mười năm cố gắng, cô ta đã có chỗ đứng nhỏ trong ngành.

Nhưng mà đều do người đàn ông này, đều do anh ta hủy hoại mình, bọn họ đều đáng chết.

Nhìn đứa con trai có gương mặt gần giống chồng mình, gương mặt của mẹ Lý càng trở nên vặn vẹo, tốc độ đuổi theo Lý Mục Dương của cô ta ngày càng nhanh hơn.

"Lý Mục Dương, mày đứng lại đó cho tao, mau về nhà làm bài tập với tao."

Lý Mục Dương vòng qua thang máy đi ra sân, cậu ta nhìn mèo đen đang đứng ở cửa có vẻ như đang chờ mình, lại nhìn mẹ mình đang đen mặt lao đến, nhất thời phân vân.

Cậu ta cũng đã lâu không được tự do chạy nhảy như hôm nay, cậu ta thở hổn hển, đợi thở đều rồi quay đầu nói: "Mẹ, con muốn chơi với Vừng một lát rồi mới về làm bài tập."

Mẹ Lý nhìn cái con vật màu đen đó, vô cùng không hài lòng, hôm nay Lý Mục Dương đã vì con mèo mà mất khống chế mấy lần, cô ta xém chút nữa đã không kiểm soát được con trai mình, cô ta không thích cảm giác này, cô ta lớn tiếng không đồng ý: "Không được, mày cần về nhà làm bài tập rồi."

Cô ta đưa tay định túm Lý Mục Dương về nhà, nhưng mà Lý Mục Dương đã quyết tâm muốn dẫn mèo đen về nhà, cậu ta quanh co: "Con đi ẵm Vừng về, con dẫn nó cùng về nhà."

Không đợi mẹ Lý trả lời, cậu bé đã chạy về phía Nhan Ký Vân.

Nhan Ký Vân suýt chút nữa thì cho rằng Lý Mục Dương phải đi về chịu chết, khó khăn lắm mới kéo được người xuống dưới, nếu như lại bị mẹ Lý bắt về thì chẳng phải là uổng hết cố gắng của cậu sao?

"Vừng, chúng ta về nhà đi, nếu không mẹ sẽ giận." Lý Mục Dương luôn sống dưới cái bóng của mẹ Lý, nên cậu bé thật sự vẫn hơi sợ mẹ tức giận.

Tất nhiên là Nhan Ký Vân không ngoan ngoãn đi theo về được, bây giờ cậu có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài, ít nhất cũng phải đến khi phó bản sắp kết thúc, bây giờ cách lúc phó bản kết thúc còn hai tiếng 20 phút.

Cậu lấm lét nhìn trái nhìn phải, thấy được Vương Miên và thanh niên áo hoodie, còn cả cô gái tóc ngắn Dương Tuyết đã thay đồ khác đang đi vào trong tòa nhà, lúc ba người chuẩn bị đi vào thì thấy được Lý Mục Dương và mẹ Lý, trên mặt hiện lên vẻ vui sướиɠ bất ngờ.

Xem ra ba người này đáng tin hơn những người khác, mới mấy phút đã giải quyết được hai gã bảo vệ, còn đổi quần áo, có thể tiếp tục phối hợp với bọn họ.

Hiện giờ Nhan Ký Vân cần tìm người giúp đỡ, một mình nhất định là không giải quyết được mẹ Lý.

Cậu nghĩ ra một cách, chạy lại chỗ Vương Miên và thanh niên áo Hoode, thân mèo mảnh mai va vào ống quần sạch sẽ của thanh niên áo hoodie, nhanh như chớp ngã trên mặt đất.

Trong mắt những người khác thì do cậu vụng về có lẽ không để ý đến trước mặt có người đang đứng, bỗng nhiên va phải bảo vệ, không ngờ là lại đυ.ng đến ngất xỉu.

Nhan Ký Vân hoàn thành hành động "giả chết" vĩ đại của mình.

Lý Mục Dương chạy lại: "... Vừng."

Ngay cả thanh niên mũ hoodie cũng bắt đầu giơ hai tay lên với Lý Mục Dương: "Tôi chưa làm gì cả, là nó va vào tôi."

Anh ta đã từng thấy người ta giả vờ bị va phải, thấy chó giả vờ bị người ta đâm, nhưng chưa từng thấy mèo giả bị va chạm, không biết còn tưởng là được huấn luyện đó.

Lý Mục Dương bước lên ôm lấy con mèo đen đang nằm xụi lơ, cậu bé đúng là đã nhìn thấy Vừng tự lao vào, không thể trách bất cứ ai, cậu bé chỉ cảm thấy có lẽ Vừng đã chết rồi, cậu bé nhẹ nhàng lắc lắc mèo đen đã mềm oặt ra.

Nước mắt Lý Mục Dương rơi xuống lạch tạch: "Vừng, có phải nó chết rồi không?"

Dương Tuyết nhìn thấy mèo đen bỗng nhiên ngất xỉu, cảm thấy chuyện này suôn sẻ đến đáng sợ, chủ động nói: "Bạn nhỏ, bụng của mèo vẫn còn nhấp nhô, vẫn còn thở bình thường, có lẽ là vui quá nên đυ.ng đến choáng váng, hay là em dẫn nó đến thú y khám thử, cũng có thể biết được là có phải nó bị bệnh không."

Nhan Ký Vân nghe thấy Dương Tuyết nói thì cố gắng thở mạnh, cố gắng làm cho bụng mình nhô lên hạ xuống, nhô lên lại hạ xuống.

Lý Mục Dương cũng không bị mù, cậu bé nhìn thấy rõ ràng, Vừng còn sống, chưa chết, còn thở rất mạnh.

Cậu bé lau nước mắt, nhưng mà thực sự lo là mèo đen bị sao, cậu bé cảm thấy chị gái này nói đúng.

Dương Tuyết còn nói: "Hay là chị đi cùng em nhé, chị cũng đã từng nuôi mèo."

[Kênh livestream ]

"Ôi ôi ôi, Meo Meo làm sao thế? Không phải là thực sự bị đυ.ng nên ngất xỉu chứ?"

"Tôi nghi ngờ là nó cố ý giả chết trước mặt ba người chơi kia, nó không muốn Lý Mục Dương đi theo mẹ, theo hướng đi của kịch bản thì Lý Mục Dương đi theo mẹ về nhà chắc chắn sẽ chết, ba người này cũng xem như thông minh, biết đi theo sắp xếp của nó, nhưng mà tôi cảm thấy chắc chắn chuyện này không đơn giản như vậy, khu cư xá là phạm vi hoạt động cuối cùng của Lý Mục Dương, cậu bé không thể rời khỏi đó."

"Nó thật sự quá đáng yêu! Nó đang giả chết, tôi thật sự muốn xoa xoa nó, nặn thành bánh mèo cũng thật sự rất đáng yêu."

"Tôi cũng bị sự đáng yêu của Miu Miu làm khóc rồi."

"Tặng quà cho Miu Miu thông minh nè."

Lúc này mẹ Lý đuổi tới lại đột nhiên mắng: "Mấy người đang làm gì? Có phải muốn bắt cóc con trai tôi không?"

Ban nãy ở ngoài cửa ba người họ cũng không xung đột với mẹ Lý, mẹ Lý cũng không nhớ rõ họ.

Dương Tuyết đúng với vẻ ngoài thời thượng của mình, nhai kẹo cao su nói: "Mèo nhà chị té xỉu, chúng tôi đề nghị cậu bé mang mèo đến khám bác sĩ, nếu như chậm, mèo chết thì phải làm sao?" Cô ta cố ý nhấn mạnh nói: "Bảo vệ cũng ở đây, chị cũng đừng đổ oan cho bọn tôi, tôi là người nổi tiếng trên mạng, đăng đại một video cũng có mấy triệu lượt xem."

Nhan Ký Vân thầm tán thưởng Dương Tuyết thông minh, dù thế nào cũng không thể để hai mẹ con lên lầu, nếu không nhiệm vụ có thể thất bại bất cứ lúc nào.

Tuy Dương Tuyết không biết bây giờ mẹ Lý đang có ý định kéo con trai tự tử, nhưng mà cô ta và Nhan Ký Vân đều chung một suy nghĩ, thật sự không thể thả họ đi, nhóm bọn họ không có lý do gì để lao vào nhà Lý Mục Dương, bảo vệ có sát thương rất lớn với những người chơi như bọn họ, nếu như phản kháng quá mức còn có thể bị gϊếŧ ngược.

Cô ta nháy mắt với hai đồng đội, thanh niên áo hoodie nhanh chóng hiểu được ý của cô ta.

"Nếu mèo đã ngất xỉu, vậy nhanh chóng mang đi khám đi, mạng sống của con vật cũng rất quý." Anh ta còn đúng lúc khen Lý Mục Dương: "Bạn nhỏ rất có lòng, người lớn cũng đừng cản chứ."

Những lời này như kí©h thí©ɧ mẹ Lý, ngày hôm nay cô ta nghe được toàn tin xấu, nói Lý Mục Dương không tốt, còn khinh thường cô ta, nói cô ta bị điên, bỗng nhiên lại có người khen Lý Mục Dương khiến tâm trạng của mẹ Lý bình tĩnh lại.

Cô ta đồng ý với ý kiến của thanh niên áo hoodie: "Vậy đưa đi bệnh viện khám thử đi, cũng đừng để nó..." chết.

Nhưng mà lúc cô ta đưa ra quyết định này, một người đàn ông trung niên mặc vest bỗng xuất hiện.

"Vợ à, Dương Dương, hai người ở đây làm gì, sao không về nhà?"

Tim Nhan Ký Vân bỗng giật nảy, suýt nữa đã hoảng sợ ngồi dậy.

Đó là giọng của ba Lý.