Chương 12: Nhiệm vụ thất bại?

Ba mươi phút nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, trong phó bản chỉ trong nháy mắt đã có thể xảy ra rất nhiều chuyện.

Ban đầu HP của Lý Mục Dương dừng ở 40% đã là thành tích vô cùng khả quan, chỉ cần cố gắng thêm nửa tiếng, phó bản có thể kết thúc.

Đối mặt với những bảo vệ mạnh bạo của khu cư xá, những người chơi đã dùng hết sức để chống chọi, nhóm ba người và nhóm đầu trọc quyết định hợp tác một chút.

Hai bên lúc này mỗi người lùi một bước: "Mấy người để một người đuổi theo Lý Mục Dương, chúng tôi ở lại kéo chân bảo vệ."

Tất nhiên Dương Tuyết không cần khách sáo với anh ta, cô ta và thanh niên áo hoodie nhanh chóng thoát khỏi vòng chiến đấu với bảo vệ, hai người đuổi theo nhà ba người của Lý Mục Dương, nhưng mà vẫn không kịp, lúc họ bấm cửa thang máy, sau lưng có hai gã bảo vệ đuổi đến.

Thanh niên áo hoodie nói với Dương Tuyết: "Dương Tuyết, cô lên lầu đi, tôi chặn bảo vệ."

Dương Tuyết lập tức chui vào cầu thang.

Lúc những người khác đang cố gắng vì Lý Mục Dương, Nhan Ký Vân lại đang cố gắng để mình bình tĩnh, cậu đang nghĩ mình nên làm sao để phá vỡ kết cục lúc này?

Mẹ Lý và ba Lý đều có chung mục tiêu là đồng lòng túm Lý Mục Dương về nhà, mà cậu lại đang bị khống chế, một người và một mèo cùng chung hoàn cảnh.

Thang máy từ tầng 1 đến tầng 6 chỉ mất vài giây, nhưng mà Nhan Ký Vân có thể cảm nhận được cả người mình đều là mồ hôi lạnh.

Nếu như mẹ Lý thật sự dùng khí gas để tự sát, vậy cậu cũng không thể may mắn thoát được, cũng sẽ chết theo.

Nhan Ký Vân chưa bao giờ cảm thấy cái chết gần mình như vậy, cái chết đang gọi cậu, đang vẫy tay với cậu.

Mẹ Lý cầm đồ ăn bị để ở cửa ra vào mang vào nhà, cô ta nói với Lý Mục Dương: "Vào nhà làm bài tập."

Lý Mục Dương nhìn mèo đen trong tay ba Lý: "Ba, có thể để Vừng làm bài tập với con không?"

Sắc mặt ôn hòa với người lạ của ba Lý đã biến mất, anh ta lạnh lùng nói: "Không được, đợi con làm bài tập xong mới được chơi với mèo."

Vừa dứt lời, ba Lý đã nhét Nhan Ký Vân vào balo phi hành gia hôm qua.

Lý Mục Dương bị mẹ Lý đẩy vào phòng: "Làm bài tập xong thì tập đàn."

Ba Lý vẫn như thường ngày, buông túi tài liệu xuống, thay bộ vest bó người ra, cầm một chai coca ngồi trên ghế sofa xem bóng.

Nhan Ký Vân nhận ra mẹ Lý nhốt Lý Mục Dương vào phòng, cô ta xoay người đi vào bếp.

Mùi ra tỏa ra khắp phòng, ngày càng nồng nặc.

Ba Lý để ý đến trận bóng, cũng không quan tâm đến con mèo đen, Nhan Ký Vân duỗi chân tháo móc cài của balo phi hành gia, cậu bình tĩnh đẩy ra. Móng vuốt của động vật không linh hoạt bằng đầu ngón tay, cậu xòe móng vuốt giấu trong đệm thịt ra, nhích từng chút một sang một phía.

Cạch một cái, khóa balo phi hành gia bị kéo ra, lúc này tivi đang chiếu một trận đấu bóng rổ.

Ba Lý hô lên: "Bóng đẹp."

Nhan Ký Vân cân nhắc vị trí của mình, bây giờ vị trí của cậu là ở giữa phòng khách và phòng ăn, bên trái là phòng ăn, bên phải là phòng khách, lùi về sau là hành lang, nếu như ba Lý nhìn lại thì cậu cũng sẽ bị phát hiện.

Ba Lý không phải mẹ Lý, mẹ Lý dễ dàng bị chọc giận, tất cả tâm trạng của cô ta đều viết trên mặt, mà tính cách ba Lý u ám lạnh nhạt, suy nghĩ trong lòng đen tối nhưng mà không trực tiếp biểu hiện suy nghĩ ra ngoài.

Thời gian trước khi phó bản kết thúc còn 25 phút.

Càng sát giờ càng không thể buông lỏng cảnh giác, Nhan Ký Vân cảnh giác cao độ, cậu phải dẫn Lý Mục Dương rời khỏi đây.

Mùi gas trong phòng ngày càng nồng, cậu nhìn quanh một vòng, nhận ra tất cả cửa sổ đều bị đóng lại, mẹ Lý đang ở trong bếp khẽ ngân nga vo gạo nấu cơm.

Cậu đi sát chân tường đi vào bếp.

Mùi gas trong bếp vẫn nồng nặc như trước, bếp cũng đủ lớn, mẹ Lý đưa lưng về phía Nhan Ký Vân sơ chế nguyên liệu nấu ăn, không để ý đến Nhan Ký Vân đang nhảy đến chỗ rẽ trên lò nướng.

Nhan Ký Vân nhìn thoáng qua bếp gas, hai khóa trái phải đều khóa, nhìn không có vẻ như mẹ Lý cố ý mở ra, chẳng lẽ là dây dẫn bếp ga bị hư?

Quá kỳ lạ.

Bây giờ mẹ Lý vẫn chưa bật bếp, bà ta đang dùng bếp từ nấu đồ ăn, đợi một lát bà ta sẽ xào rau, tất nhiên sẽ dùng bếp gas.

Từng giây từng phút trôi qua, Nhan Ký Vân không thể cầm dụng cụ kiểm tra như con người, không thể làm gì khác hơn là từ bỏ cách tắt ga, cậu nhảy từ trên lò nướng xuống, quyết định đi tìm Lý Mục Dương, muốn dẫn Lý Mục Dương ra ngoài.

Ánh mắt Nhan Ký Vân nhìn lướt qua bàn cơm, trên đó có một cuốn tiểu thuyết, là thể loại suy luận trinh thám, cậu nhẹ nhàng nhảy vọt lên bàn cơm, thấy được lời bìa cuốn sách và tóm tắt truyện, nội dung đại khái là một vị cảnh sát phát hiện ra nhà bà Vương hàng xóm xảy ra nổ gas, người chết là chồng của bà Vương, vậy nên cảnh sát bắt đầu bắt đầu điều tra sự thật đứng sau.

Trọng điểm không phải là cuốn tiểu thuyết mà là vụ gas nổ này.

Quyển sách này là của mẹ Lý mua sao?

Cậu nghi ngờ chạy về phía phòng của Lý Mục Dương, cửa phòng khẽ khép chừa lại một khẽ hở, Nhan Ký Vân đứng lên hai chân sau, dựa vào sức thân trên đẩy cửa ra, đi vào.

Lý Mục Dương nhìn thấy Nhan Ký Vân thì nở nụ cười, cậu bé lặng lẽ đóng cửa lại, khẽ nói: "Vừng, mày thật là giỏi, biết cách tự mở khóa."

Cậu bé khép hờ cửa là để lặng lẽ quan sát tình hình của mèo đen, tránh mẹ bất ngờ đánh nó, câụ bé lại quay về chỗ ngồi của mình.

Nhan Ký Vân mở vở bài tập trên bàn học ra, bây giờ cậu phải nhắc nhở Lý Mục Dương rời khỏi nhà, cậu nhảy lên sách bài tập của Lý Mục Dương đẩy chúng xuống đất. Sau đó lại nhảy xuống bàn, quay đầu nhìn Lý Mục Dương, cậu cảm thấy cậu ở chung với Lý Mục Dương một ngày, cậu bé có thể hiểu được chút suy nghĩ mà mình muốn nói.

Nhưng mà Lý Mục Dương lại yên lặng nhặt sách và vở trên mặt đất lên, không hề tức giận nói với Nhan Ký Vân: "Vừng, không được đá sách vở, tao cần làm bài tập, không làm bài tập, mẹ sẽ mắng."

Nhóc cũng biết là cô ta sẽ đánh người chửi người, chưa bao giờ nghĩ tới cô ta đã điên rồi à?

Bây giờ cô ta muốn kéo theo nhóc tự sát đó.

Nhan Ký Vân có cảm giác hận rèn sắt không thành thép, nhưng mà đây chỉ là suy nghĩ của cậu, Lý Mục Dương chỉ là một đứa bé, với kinh nghiệm cuộc sống của cậu bé thì không đủ để nghĩ nhiều như vậy.

Lý Mục Dương không hề giận Nhan Ký Vân vì đẩy sách bài tập của mình, nhưng Nhan Ký Vân lại nổi cáu.

[Hệ thống: Thời gian đếm ngược đến khi trò chơi kết thúc còn mười lăm phút.]

Hệ thống trò chơi đúng là rất hiểu tâm lý học, cách mười phút lại báo thời gian một lần, làm cho tất cả người chơi lo lắng.

Nhan Ký Vân cảm thấy may mắn vì mình vẫn không hề có ý ỷ y vào người chơi khác, từ lúc lên lầu đến giờ đã năm phút, những người chơi khác vẫn chưa đi lên gõ cửa, xem ra giá trị vũ lực của bảo vệ khu cư xá không hề thấp, còn có thể kéo chân họ.

Bếp gas bây giờ đã là một quả bom hẹn giờ, chỉ cần mẹ Lý vừa bật bếp là sẽ dẫn lửa, hơn nữa còn không biết cố ta sẽ dẫn lửa vào lúc nào.

Dẫn mẹ Lý rời đi? Nhưng nếu như ba Lý cũng ra tay bắt cậu thì sẽ rất phiền phức, lại càng tăng nhanh tốc độ chết của bọn họ.

Thời gian còn lại càng ít, Nhan Ký Vân càng cảm thấy ngày càng căng thẳng, bốn chân cậu đều toàn là mồ hôi.

Nhan Ký Vân không biết là mình muốn ở đây chờ chết, hay là nhảy cửa sổ đi ra ngoài.

Cậu lại một lần nữa nhảy lên mặt bàn của Lý Mục Dương, chỉ là lần này cậu không lập tức đẩy sách vở của Lý Mục Dương, là lay lay sách của cậu bé.

Nhan Ký Vân vừa lay thì thấy trên mặt bàn đặt một máy tính bảng, móng vuốt cậu chạm vào màn hình.

Máy tính bảng đầy pin nhưng lại không đặt mật mã, Nhan Ký Vân ấn một cái đã mở ra, cậu không biết chắc là đây là máy tính của Lý Mục Dương hay là cả nhà đều dùng, vừa mở màn hình ra đã thấy lịch sử hóa đơn, mà trên đơn đặt hàng chính là cuốn tiểu thuyết ban nãy.

Lý Mục Dương giải cứu máy tính bảng khỏi chân của Nhan Ký Vân, cậu thoát khỏi đơn hàng, màn hình là giao diện video dạy tiếng anh, có thể thấy được máy tính bảng này do Lý Mục Dương đang sử dụng.

Trước khi cậu bé bị bệnh rất thông minh, chỉ là sau đó thành tích của cậu mới bắt đầu sa sút, sao cậu bé lại muốn mua cuốn sách này?

Nhan Ký Vân không thể dùng tiếng mèo để hỏi Lý Mục Dương, cậu đã hiểu, Lý Mục Dương đang dẫn dắt mẹ Lý ôm cả nhà tự sát sao?

Nhan Ký Vân cúi đầu nhìn trên bài tập của Lý Mục Dương đang mở ra không hề viết chữ nào, sách ngữ văn đang mở ra , trên đó vẽ một nhà ba người, cả nhà đang vui vẻ tham quan sở thú.

Ngón tay Lý Mục Dương đặt lên bìa trang sách, cậu ghé lên bàn nhìn thẳng Nhan Ký Vân: "Vừng, nói cho mày biết một bí mật."

Đôi mắt màu lục bích của Nhan Ký Vân nhìn cậu bé, bác sĩ Trì có bí mật, Lý Mục Dương cũng có bí mật, các nhân vật trò chơi đều không đơn giản.

Lý Mục Dương là nhân vật chính của trò chơi, cậu bé đúng là không đơn giản, nếu không vì sao người chơi chỉ cần bảo vệ mỗi mình cậu mà không phải là bảo vệ ba hoặc mẹ Lý.

Nhan Ký Vân: "..." Cậu ghé lên bàn sách, giả vờ không hiểu Lý Mục Dương nói gì.

Đôi mắt to xinh đẹp của Nhan Ký Vân lại càng khiến Lý Mục Dương muốn thổ lộ tiếng lòng: "Trước đây thành tích học tập của tao rất tốt, một lần đạt 100 điểm mẹ sẽ yêu cầu tao lần sau cũng phải được 100 điểm, còn phải báo danh cho tao rất nhiều lớp, lớp đàn dương cầm, lớp vi-ô-lông, lớp hội họa, tao cảm thấy thật mệt mỏi. Thành tích của các bạn học khác đôi lúc sẽ kém một chút nhưng mà người lớn trong nhà cũng không mắng họ, lần này kiểm tra không tốt, lần sau kiểm tra làm bài tốt ba mẹ họ sẽ thưởng cho họ, dẫn họ đến sân chơi, dẫn họ ra ngoài ăn MCDonald"s."

"Tao cũng muốn giống họ, nhưng mẹ lại nói là McDonald"s là thực phẩm rác, tao muốn được thưởng, bà nói món đồ chơi này sẽ hủy đi ý chí của con người, sẽ làm người ta ham chơi, tao muốn chơi cùng bạn học hàng xóm, bà lại nói là phí thời gian. Lúc tao bị bệnh nằm viện, bên giường bên cạnh có một bạn nữ bằng tuổi tao, mẹ của bạn ấy thường làm cho bạn ấy nhiều đồ ăn ngon, lại mua cho bạn ấy rất nhiều đồ chơi, nhưng mẹ đến thăm tao, lần nào cũng đều chỉ có máy tính bảng này và cả đống video học tập."

"Sau khi trở lại trường học, thành tích của tao kém đi, mẹ cũng thay đổi, mẹ trở nên thật đáng sợ, như biến thành một người xấu, mẹ cũng không còn là người mẹ dịu dàng như xưa, mà như là ma quỷ."

“Mẹ nói ba ở bên ngoài đã có gia đình mới, bọn họ cũng không còn là người nhà của tao nữa, tao cảm thấy bọn họ đều không phải là cha mẹ của tao.”

"Vừng, bọn họ đã thành ác ma, tao không còn ý nghĩa gì với họ nữa, mẹ chỉ để ý đến thành tích học tập của tao và ánh nhìn của người khác, còn ba cũng chỉ quan tâm đến thằng em trai ở bên ngoài của tao."

Nhan Ký Vân nghe rõ, từ đầu đến cuối Lý Mục Dương đều muốn chết, cậu bé vốn không muốn sống, cậu bé đang dùng cách của mình dẫn dắt mẹ Lý.

[Hệ thống: Thời gian kết thúc trò chơi còn 5 phút.]

Nhan Ký Vân lại nghe nhắc nhở của hệ thống.

Cậu biết được sự thật từ Lý Mục Dương, người muốn tự sát là cậu bé, muốn dẫn cả nhà cùng chết cũng là cậu bé.

Hóa ra người thông minh nhất chính là Lý Mục Dương, mà ước nguyện ban đầu của cậu bé cũng chỉ vì muốn thoát khỏi cuộc sống cứng nhắc này, ai có thể ngờ rằng mọi chuyện còn tàn nhẫn hơn cuộc sống cứng nhắc đó nhiều. Ham muốn của người trưởng thành sẽ không dừng lại, thật ra Lý Mục Dương có thể thay đổi, chỉ là mẹ Lý đã dùng sai cách, cô ta quá để ý đến thành tích, làm Lý Mục Dương quá áp lực, không có được tình yêu thương, dù là ở nhà hay trường học cậu bé đều bị bạo lực, vừa bất lực vừa vô cùng cô đơn. Nhan Ký Vân đồng cảm với Lý Mục Dương, nhưng mà không đồng ý với hành động tự sát.

Cậu lại đẩy vở bài tập của Lý Mục Dương xuống đất, cậu há miệng khẽ cắn cổ tay của Lý Mục Dương, sau khi thả ra thì đi đến cửa, đợi Lý Mục Dương mở cửa cho mình.

Gia đình bất hạnh không phải lỗi của đứa trẻ, chúng chỉ là những người bị động.

Đến lần thứ ba bị cậu đá vở bài tập xuống đất, Lý Mục Dương mở cửa phòng, Nhan Ký Vân vọt đến cửa chính, dùng sức cào cửa.

Lý Mục Dương đi ra theo, kéo cửa ra theo ý cậu.

Ba Lý nhìn sang, trong tay ông ta cầm một cái bật lửa chuẩn bị đốt thuốc: "Dương Dương, đi đâu vậy?"

Hai mắt Nhan Ký Vân trợn tròn, ba Lý còn muốn mở bật lửa, muốn chết à?

Cậu cố gắng dùng móng vuốt đẩy cửa, Lý Mục Dương nhìn dáng vẻ đẩy cửa của cậu, vô cùng đáng yêu, những hồi ức không vui đều dừng lại.

Vì cậu bé không muốn mèo đen bị nhìn thấy nên dùng cửa chắn giữa mình và Vừng, cậu bé nhìn ba Lý, thấy ông ta đang định châm thuốc, cậu khàn cổ ngăn lại: "Ba, đừng bật lửa."

Nhưng mà ba Lý như là không nghe thấy, một tiếng cạch, ngón cái ba Lý vừa mới nhẹ nhàng ấn lên đầu bật lửa một cái.

Đùng!

Tiếng nổ mạnh che lấp tất cả.

[Phòng phát trực tiếp]

"Á á á, không được đâu, Miu Miu của tui!"

"Ôi ôi ôi, cuối cùng phó bản cũng kết thúc, Lý Mục Dương đúng là vẫn chết!"

"Hu hu hu, streamer mèo quá đen, một phó bản cũng không xong."

"Meo Meo cứ thế mà chôn thân nơi biển lửa như vậy sao? Sau này sẽ không còn streamer Meo Meo nữa, hay là cho một streamer Gâu Gâu cũng được đó."

"Cục cưng Meo Meo của tui đâu? Không phải thật sự bị nổ chết rồi chứ? Tôi vừa mới trở thành fan của streamer Meo Meo thôi mà, đáng yêu như vậy sao có thể chết được chứ! Đau lòng quá đi mất!"

"Đậu, một streamer đáng yêu đã không còn."

"Một màn đặc sắc nhất của toàn bộ phó bản, có mỗi tôi thích hình ảnh máu me văng tung tóe à, thật đúng là quá đã. Lý Mục Dương chết, qua ải phó bản thất bại, tất cả người chơi bị loại, streamer mèo cũng chết thảm trong vụ nổ."