Chương 1.2: Ai là người chơi vậy?

Nửa tiếng sau, người đàn ông tắm rửa xong đi ra, anh cầm lấy bảng tên dính lông mèo đen trên sô pha, nhưng không thấy bóng dáng Nhan Ký Vân.

Người đàn ông lấy lại tinh thần vừa lau tóc vừa đi ra khỏi phòng sách, thuận tiện tìm kiếm mèo con vừa tròn một tuổi nghịch ngợm: "Caramel?”

Nuôi một con mèo đen không thích kêu thật sự là một trải nghiệm đặc biệt, vì thường xuyên tìm không được bóng dáng mèo ta đâu.

Mà lúc này Nhan Ký Vân bị cho là ‘khó tìm’ lại mở mắt ra thì phát hiện mình ở trong một không gian chật hẹp.

Cơ thể của cậu lắc lư theo cái l*иg, cái cảm giác này cho cậu rất là quen thuộc, đó là trong một cái l*иg mèo.

Chẳng lẽ cậu vừa mới hôn mê, con sen đã đưa cậu đến bệnh viện?

Cậu không có cảm thấy cơ thể mình có chỗ nào không ổn nha, hơn nữa hiện tại nếu con sen muốn đưa cậu đến bệnh viện thì cũng không cần đến l*иg mèo, có thể dùng túi mèo chuyên dụng.

Cậu thông qua l*иg mèo nhìn thấy thế giới bên ngoài, nhưng tầm nhìn quá hẹp để quan sát địa hình gần đó.

Đột nhiên, một giọng nói lạ phá vỡ suy đoán của cậu, trong đầu của cậu vang lên một giọng nói, giọng nói của người đàn ông trẻ nhẹ nhàng và hoạt bát.

【Hoan nghênh người chơi đến trò chơi [Vận Mệnh], thông qua điểm tích lũy của phó bản trò chơi, đạt tới một mức nhất định có thể mua thẻ thời gian dùng thân thể con người trong trung tâm thương mại của hệ thống. 】

Nhan Ký Vân nghĩ thầm, chẳng lẽ còn có thể trở về làm người sao?

【Nguyện vọng gì cũng được sao? 】

【Tất nhiên, cậu là người chơi mới, sau khi bạn hoàn thành phó bản đầu tiên, cậu có thể được hệ thống tặng cho thời gian năm phút trải nghiệm thân thể con người. 】

Nhưng không hiểu sao từ những lời này Nhan Ký Vân lại nghe ra được một chút ác ý của hệ thống.

【Hệ thống phát hiện người chơi thông qua tài khoản người chơi khác tiến vào trò chơi, sẽ bật chức năng tài khoản phụ cho cậu dưới tài khoản của người chơi, dữ liệu người chơi đã được tạo ra, người chơi Nhan Ký Vân, có bật phát sóng trực tiếp không? 】

Cậu là người đã chết một lần, lại liên tưởng đến tình huống của con sen nhà mình, không chừng bảng tên của anh là dùng để liên lạc với trò chơi này?

Rốt cuộc là loại trò chơi nào lại có thể tra tấn người ta thành như thế?

Rất nhanh Nhan Ký Vân đã thấy được sự liên quan trong đó.

Cậu hỏi: “Phát sóng trực tiếp để làm gì?”

【Hệ thống: Sau khi bật phát sóng trực tiếp, khán giả có thể thưởng cho người dẫn chương trình tiền vận mệnh, tiền vận mệnh và điểm tích lũy là tỷ lệ quy đổi 1-1, là một trong những phương pháp nhanh chóng đạt được điểm tích lũy, chỉ có tiến vào phó bản rồi thông qua mới có cơ hội mở livestream, những thời gian khác livestream đều không được mở. 】

Nhan Ký Vân: “Mở.”

【Vui lòng đặt tên cho sự kiện trực tiếp của bạn. 】

Nhan Ký Vân suy nghĩ ba giây: “Tôi muốn làm người.”

【 Đổi tên cho buổi phát trực tiếp thành công, như vậy, trò chơi sắp bắt đầu, sống chết tự chịu, chúc người chơi chơi vui vẻ! 】

Ngay sau đó, trong đầu cậu vang lên một âm thanh máy móc không có linh hồn và cảm xúc.

【Yêu cầu người chơi hoàn thành phó bản "Tan học về nhà " trong vòng 24 giờ. 】

【Tên phó bản: Tan học về nhà】

【Thời gian phó bản: 24 giờ】

【Độ khó phó bản: Khó khăn】

【 Nhiệm vụ chính: Bảo vế Lý Mục Dương từ trường về nhà. 】

【 Giá trị sinh mệnh hiện tại của Lý Mục Dương: 90%】

【Số người chơi sống sót: 10/10】

Ngay sau đó, truyền vào tai Nhan Ký Vân là giọng nói lẩm bẩm của một người đàn ông trung niên: "Hôm nay là sinh nhật Dương Dương, tôi tặng thằng bé một con mèo, chắc hẳn nó sẽ rất vui mừng.”

Lý Mục Dương là ai?

Nhiệm vụ của cậu là bảo vệ Lý Mục Dương tan học về nhà, làm một con mèo, bảo cậu bảo vệ đối tượng nhiệm vụ như thế nào đây? Cũng không phải cảnh sát trưởng mèo đen trong phim hoạt hình!

Cậu ở trong l*иg mèo vui vẻ lắc lư, đến khi thức ăn mèo của đêm qua sắp bị nôn ra, cuối cùng cũng được đặt nằm trên mặt đất.

Thông qua các cửa ngăn có thể quan sát thấy bây giờ là ban đêm, trong phòng đã được bật đèn.

Mặc dù người đàn ông trung niên vừa rồi tràn ngập tình yêu thành khẩn đối với đứa nhỏ, còn bắt cho cậu ta một con mèo đen làm quà sinh nhật, nhưng sau khi Nhan Ký Vân chậm lại một lát, thì đã nghe thấy tiếng nhục mạ của người mẹ đối với đứa nhỏ.

“Lý Mục Dương, mày thật đúng là một thằng ngu xuẩn, đề thi đơn giản như vậy cũng không biết, tao đã dạy mày mấy trăm lần rồi!” Giọng nói sắc bén chói tai của người phụ nữ vang vọng khắp phòng khách.

Nhan Ký Vân suýt chút nữa bị bà ta dọa đến ngừng tim.

Ngay sau đó, đứa trẻ kia lại bị thêm một cái tát khác.

"Mày là lợn hả? Câu hỏi này vừa nói rồi lại quên!”

“Mày là ma quỷ thì có, chỉ biết đến tra tấn tao!”

Mà người đàn ông mới vào nhà lại không nói gì, ông ta giống như mở lá chắn, hoàn mỹ che chắn tất cả những gì vợ làm với con trai.

Đứa bé kia bị người mẹ hung hăng tát một cái lại im lặng từ đầu đến cuối, không rên la một tiếng.

Thời gian tra tấn tâm hồn người cứ như vậy kéo dài nửa tiếng, người đàn ông ở bên cạnh mở máy tính chơi game, trong lúc đó còn không ngừng văng tục.

Người mẹ ngừng đánh đập và mắng chửi, máy tính của người đàn ông xuất hiện hai chữ ‘thất bại’ lớn màu đỏ, khá kí©h thí©ɧ thị giác của mọi người.

Thời gian đến chín giờ tối, người đàn ông trung niên dừng chơi trò chơi, lúc này ông ta mới đứng dậy nói với đứa trẻ bị đánh sưng đỏ trên khuôn mặt: "Dương Dương, ngày mai là sinh nhật con, không phải con thích mèo sao? Bố bắt cho con một con.”

Người đàn ông trung niên mở cửa ngăn l*иg mèo ra, thô lỗ đưa tay kéo Nhan Ký Vân đang rụt vào trong ra, cứng rắn nhét vào trong ngực cậu bé.

Nhan Ký Vân được cậu bé ôm, cậu có thể cảm giác được tay đứa bé đang run rẩy, cậu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai gò má sưng đỏ của cậu bé và đôi mắt như muốn sưng huyết, điểm khiến cậu chú ý nhất chính là ngay cổ họng của cậu bé có một vết sẹo dài khoảng chừng sau bảy cm.

Mà người mẹ bạo lực vừa mới mắng chửi không ngừng, trên mặt mỉm cười cứng ngắc, đứng chung một chỗ với bọn họ thưởng thức con mèo đen trưởng thành này.

Đổi lại hình ảnh gia đình khác lẽ ra là tương đối ấm áp, nhưng ở chỗ này lại vô cùng khủng bố.

Cổ họng Lý Mục Dương nghẹn ngào nói: "Cảm, cảm ơn, ba, ba.”

Lông toàn thân Nhan Ký Vân đều muốn dựng lên: “Mẹ nó tôi thật đúng là cảm ơn trò chơi kỳ quái này!"

Trong khi đó, [Tôi muốn làm người] đang phát sóng trực tiếp.

"Mọi người mau đến xem streamer tân thủ này, vừa lên sàn đã là hình thức khó khăn của ‘Tan học về nhà’, thật sự rất mong đợi.!"

"Góc nhìn đầu tiên này sao lại kỳ quái như vậy? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy khuôn mặt của NPC ở một khoảng cách gần như vậy!”

“Người đào tạo tân thủ mau đến đổi góc nhìn thứ ba xem, người chơi trông như thế nào! Hả??? Người chơi đâu?”

"Lần đầu tiên nhìn thấy trong phó bản có người chơi trực tiếp xông vào nhà của NPC trong đêm đầu tiên đấy!”

"Nhỏ giọng hỏi một chút, người nào là người chơi?"

"Tôi từ góc nhìn thứ ba đổi thành góc nhìn thứ nhất, lại từ góc nhìn thứ nhất đổi thành góc nhìn thứ ba, sau đó lại nhìn thoáng qua tên trong livestream, hệ thống có xuất hiện BUG không? Tại sao hình ảnh đầu tiên là một con mèo?"

"Trò chơi bị điên à! Ngay cả mèo con đáng yêu cũng không bỏ qua sao? Nhưng tôi rất phấn khích! Trong đầu đã nghĩ đến hình ảnh của mấy chục loại cách thức khiến mèo con chết thảm! Phải theo dõi streamer Mèo Con này mới được!”