Chương 6: Lại thoát được một lần nữa

Trước mắt có thể hiểu được, bất kỳ NPC nào trong phó bản này đều có thể làm giảm chỉ số sinh mệnh của Lý Mục Dương.

Bây giờ Lý Mục Dương bị chủ nhiệm lớp gọi đi, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Nhan Ký Vân tìm một đường ống ở sau tòa nhà khu vực tương ứng có thể leo lên, sau khi quan sát độ cao cậu men theo ống nước leo lên trên.

Cửa sổ văn phòng lầu hai mở ra, chỉ kéo rèm, Nhan Ký Vân nhân lúc các thầy cô trong văn phòng đều không chú ý, đẩy rèm ra chui vào trong phòng, trốn dưới rèm cửa sổ thật dày.

Ngồi đối diện mẹ Lý là một cô giáo tầm năm mươi tuổi, bà ôn hòa nói chuyện với mẹ Lý.

"Phụ huynh em Lý Mục Dương, chuyện này chính là như vậy, phụ huynh lớp 4-6 viết thư liên danh, bọn họ cũng không hy vọng con mình bị Lý Mục Dương ảnh hưởng, hy vọng chị có thể nhanh chóng giúp em ấy làm thủ tục chuyển trường."

"Con trai tôi có chỗ nào không tốt, chẳng qua là nó phẫu thuật ở cổ họng mà bỏ mất một số buổi học, mỗi ngày nó đều nghiêm túc học tập, nghiêm túc học thuộc lòng, cô à, nếu phụ huynh lớp này phân biệt đối xử con trai tôi, vậy đổi lớp cũng được."

"Tôi vô cùng xin lỗi, phụ huynh em Lý Mục Dương, tôi cũng đã nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm của các lớp khác, còn vì việc này mà mở một cuộc họp để thảo luận, cuối cùng vẫn mong em ấy có thể chuyển trường, chúng tôi cảm thấy em ấy nên đi học ở một trường đặc biệt phù hợp với em ấy."

Giáo viên chủ nhiệm lớp lấy ra một bảng điểm từ ngăn kéo: "Đây là bảng điểm của em ấy ở học kỳ trước và học kỳ này.”

Nhan Ký Vân trốn sau chậu cây chiêu tài, cậu nghe một lúc lâu, cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân mẹ Lý đến trường, nhà trường muốn cậu ta bỏ học?

Mà đúng lúc này, Lý Mục Dương đã đi tới văn phòng.

Mẹ Lý nhìn thấy con trai, lập tức tiến lên túm lấy người, giọng the thé: "Mau lại đây dập đầu với thầy cô đi, nếu không con sẽ không còn được đi học nữa!”

Cô ta ấn bả vai cậu ta, bảo Lý Mục Dương quỳ trên mặt đất, tay mẹ Lý rất khỏe, Lý Mục Dương hoàn toàn không kịp phản ứng, cậu ta không có cả thời gian phản kháng.

Nhan Ký Vân nghe được tiếng đầu gối Lý Mục Dương đập vào nền gạch, cậu nghe thôi cũng cảm thấy đau, vội nhìn thoáng qua giá trị sinh mệnh của Lý Mục Dương, cậu đang định nói chắc là không bị thương, nhưng may mắn chưa được bao lâu, hệ thống đã đưa ra thông báo.

[Giá trị sinh mệnh của Lý Mục Dương giảm xuống còn 60%.]

Thật sự là cảm ơn mẹ Lý quá điii!

Nhan Ký Vân suy đoán, người có thể khiến giá trị sinh mệnh của Lý Mục Dương giảm xuống nhiều nhất chính là mẹ Lý, mỗi một động tác của cô ta đều có thể khiến sinh mệnh của đứa nhỏ biến mất một phần.

Điều gì sẽ xảy ra nếu nhiệm vụ chính của phó bản không hoàn thành? Cậu nhớ rõ thanh niên hôm qua có nói, trò chơi sống chết phải tự chịu..

Nếu cậu không hoàn thành nhiệm vụ trò chơi, cậu có thể chết trong trò chơi, cái lốt mèo này có thể không bảo vệ được cậu.

Cậu đội lốt mèo quả thật có thể linh hoạt chạy nhảy, nhưng muốn cứu Lý Mục Dương khỏi tay mẹ Lý, vẫn vô cùng khó khăn.

Ở trong nhà Lý Mục Dương, cậu có thể lợi dụng địa hình trong nhà, nhưng trong văn phòng, người đông thế mạnh, cho dù cậu có thể chạy, nhưng cũng chưa chắc là không bị bắt được, không thể cứu Lý Mục Dương ra, ngược lại còn đẩy mình vào chỗ nguy hiểm.

Còn có chín người chơi khác, vừa rồi bọn họ đã lên kế hoạch cứu Lý Mục Dương, hy vọng bọn họ có thể đáng tin cậy một chút.

Lúc mẹ Lý vừa tới còn có thể ổn định tâm tình, nhưngcô Triệu thờ ơ lạnh nhạt nhìn hành động của cô ta, còn các giáo viên khác đối với việc cô ta đè cậu nhóc quỳ trên mặt đất cũng không có bất kỳ động tác nào.

Cảnh tượng này chỉ có thể dùng hai chữ thờ ở để hình dung.

Giáo viên chủ nhiệm lớp nói: "Phụ huynh em Lý Mục Dương, đây là quyết định của nhà trường, xin đừng làm khó chúng tôi, đừng để con nhỏ quỳ trên mặt đất.” Cứ để như vậy thì có vẻ những giáo viên như bọn họ quá mức vô tình.

Nhưng chủ nhiệm chỉ nói ngoài miệng, cũng không có ra tay ngăn cản hành vi của mẹ Lý.

Dưới sự kí©h thí©ɧ của chủ nhiệm lớp, mẹ Lý gay gắt nói: "Là tôi làm khó các người à? Là các người đang làm khó chúng tôi, cô chỉ chú ý đến thành tích, không chú ý đến sự phát triển của trẻ em, cô không xứng làm giáo viên, không xứng đáng giáo dục người khác, mấy ngưới có quyền gì từ chối việc một đứa trẻ đi học, nhà của chúng tôi có quyền nhập học, thằng bé không có lý do gì để rời đi, chúng tôi sẽ không chuyển trường!”

Từ góc nhìn của Nhan Ký Vân, mẹ Lý đang nói chuyện cho con mình, nhưng cậu không đồng ý với cách làm thô lỗ của mẹ Lý đối với đứa bé.

Hiện tại có thể xâu chuỗi sự tình, Lý Mục Dương vì bệnh tật mà phẫu thuật, sau khi trở lại trường học không theo kịp, bị học sinh và phụ huynh học sinh xa lánh.

Trường tiểu học Quang Minh là trường tiểu học trọng điểm, trên đường đến trường cậu đã nhìn thấy thông tin bán nhà dán xung quanh, giá nhà xung quanh đều không thấp, đều có giá từ năm mươi ngàn tệ trở lên, lấy được một suất nhập học đối với nhà bọn họ mà nói có lẽ là không dễ dàng, mẹ Lý là một người phụ nữ nội trợ, ba Lý nhìn cũng không giống nhân vật vô cùng lợi hại, chắc chắn không phải chủ tịch gì đó.

Giáo viên chủ nhiệm Triệu đẩy kính, trên mặt cô ta ngoại trừ nghiêm túc ra, còn có thể thấy rõ sự không kiên nhẫn.

"Mẹ Lý, Mục Dương hiện tại thật sự không theo kịp tiến độ, chúng tôi cũng đã cân nhắc có nên sắp xếp cho thằng bé học lại hay không, nhưng theo quan sát của tôi, bình thường em ấy không tích cực tham gia hoạt động tập thể của trường, quan hệ với bạn học cũng không tốt, thành tích vẫn đứng cuối cùng, các phụ huynh khác nhiều lần phản hồi thành tích này của em ấy ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc học của những em khác trong lớp, cho nên chúng tôi mới đưa ra quyết định này, hy vọng chị có thể hiểu được."

Mẹ Lý đương nhiên không chấp nhận: "Các người đây là phân biệt đối xử, là do mấy người không nghiêm túc giáo dục nó, bây giờ lại đổ ngược trách nhiệm lên con tôi, những đứa trẻ khác không có vấn đề sao? Bọn chúng có vấn đề lớn đấy! Cả đám đều xem thường người khác, những đứa trẻ như vậy thật sự không có gia giáo, các người đáng ra phải quản chúng nó thật tốt mới đúng!”

Nhan Ký Vân nhìn mặt Lý Mục Dương hơi rũ xuống, dường như ầm ĩ trong phòng làm việc không ảnh hưởng đến cậu ta, cậu ta quỳ trên mặt đất cúi đầu nhìn chằm chằm sàn nhà, hai mắt trở nên vô thần, giống như đã quen với biến hóa như vậy, người mẹ luôn điên cuồng gào thét, chủ nhiệm lớp nghiêm túc không có tình cảm, mỗi người đều quyết định vận mệnh của cậu ta, cậu ta giống như một con cừu non đang chờ làm thịt, bất lực không biết làm sao.

Mẹ Lý nổi trận, giơ tay lên đẩy tất cả sách bài tập trên mặt bàn cô Triệu xuống mặt đất.

Cô Triệu ngăn cô ta lại: "Vị phụ huynh này, chúng ta có thể từ từ thương lượng về vấn đề này!"

Mẹ Lý tức giận gầm lên: "Thương lượng cái rắm, mấy người chính là bắt nạt người khác!”

Cô ta bắt đầu điên cuồng đập đồ đạc trong phòng làm việc, các giáo viên khác tiến lên ngăn cản cô ta, nhưng sức lực của mẹ Lý rất lớn, cô ta hoàn toàn bị chủ nhiệm lớp và các giáo viên khác chọc giận, mấy nữ giáo viên căn bản không ngăn được cô ta.

Nhan Ký Vân nhân lúc mấy người ầm ĩ không rảnh lo chuyện khác, từ phía sau chậu hoa chui xuống dưới gầm bàn gần Lý Mục Dương nhất, cũng vươn móng vuốt vỗ vỗ cánh tay đứa trẻ buông xuống trên đùi.

Lý Mục Dương giống như một con búp bê bị hỏng, khi nhìn thấy Nhan Ký Vân, cảm nhận được nhiệt độ từ miếng đệm thịt dưới móng vuốt lông đen xinh đẹp, ánh mắt cậu ta cũng có nhiệt độ, vẻ mặt có sự thay đổi.

Cậu ta thì thầm: "Vừng, sao mày lại ở đây?"

Nhan Ký Vân dùng đầu móng vuốt móc lấy quần áo của cậu ta, nhìn về phía cửa.

Lý Mục Dương hiểu được ý của cậu, cậu ta nhìn thoáng qua người mẹ điên của mình, lại liếc mắt nhìn mèo đen một cái, cậu ta cảm thấy không thể để cho người khác phát hiện Vừng ở chỗ này, bọn họ sẽ mang nó đi!

Cậu ta đưa ra một quyết định thường ngày sẽ không làm, ôm Nhan Ký Vân chạy tới cửa văn phòng, hoàn toàn mặc kệ mẹ và các giáo viên khác phía sau đang ồn ào đến mức nào.

Có lẽ, cậu ta đã quen rồi.

Cùng lúc đó, một chậu hoa gốm sứ đập vào vị trí Lý Mục Dương vừa quỳ!

Nhan Ký Vân vừa vặn nhìn thấy chậu hoa với bùn đất vỡ vụn.

Nếu như Lý Mục Dương rời đi chậm hơn một chút, chậu hoa nhỏ kia chắc chắn sẽ đập vào cậu ta!

May mắn chạy nhanh, nếu không giá trị sinh mệnh của nhân vật chính sẽ tụt xuống thấp.

Mà lúc này, cô gái tóc ngắn giả làm nhân viên vệ sinh đứng ở cửa, cô ta dừng xe dọn dẹp ở cửa văn phòng, ngăn cách tầm mắt của mọi người trong văn phòng, để Lý Mục Dương thuận lợi rời đi.

Người đàn ông tóc đỏ cải trang thành bảo vệ xông vào: "Ai gây sự ở đây?"

Văn phòng ồn ào như chợ, các giáo viên nói: "Bảo vệ, giữ phụ huynh này lại, cô ta điên rồi!"

Vương Miên và Dương Tuyết vừa mới ở bên ngoài nghe nội dung cãi nhau giữa giáo viên và mẹ Lý, mặc kệ mẹ Lý đối với Lý Mục Dương như thế nào, nhưng bây giờ cô ta đang bảo vệ con mình, hơn nữa cách làm của trường học cũng khiến người ta cảm thấy trơ trẽn, bọn họ không chế phục mẹ Lý, mà cố ý ngăn cách mấy vị lão sư, tình hình rõ ràng bây giờ là đang bắt nạt phụ huynh và đứa trẻ!

Cô Triệu cùng với chủ nhiệm lớp bị ngăn cản, mẹ Lý rảnh tay, đυ.ng vào người hai người, cuối cùng biểu tình đạo đức giả trên mặt chủ nhiệm lớp bốn và cô Triệu cũng sụp đổ, trán mấy người này đυ.ng vào nhau, nghe thôi cũng cảm thấy đau.

Lúc này Vương Miên mới đè lại mẹ Lý, anh ta nhịn cười cố ý nghiêm mặt hỏi: "Cô giáo cô không sao chứ? Giờ tôi đưa phụ huynh này đi, có cần phải gọi cảnh sát không?"

Các giáo viên biết mình không có lý, giáo viên chủ nhiệm khối nói: "Không tốt cho trẻ em, không cần phải báo cảnh sát."

Lúc này Vương Miên mới dẫn người phụ nữ không ngừng giãy dụa rời đi, móng tay mẹ Lý dài, suýt chút nữa cào vào mặt Vương Miên.

Xét thấy anh ta đang cải trang, Vương Miên lập tức dẫn mẹ Lý rời khỏi văn phòng, chờ các giáo viên khác nhận ra đó là một gương mặt xa lạ thì anh ta đã đi xa. Nhưng mà, anh ta không phải là nhân viên bảo vệ thật sự, không có khả năng đưa mẹ Lý đến cổng, mà lại hợp sức với Dương Tuyết đánh cô ta ngất xỉu đưa vào trong phòng chứa đồ.

Vương Miên đột nhiên hỏi Dương Tuyết: "Lý Mục Dương đâu?"

Dương Tuyết cười, cô kéo vải màu xanh sạch sẽ đang phủ lên xe ra: "Một đứa bé mà tôi còn không đối phó được sao? Đặt cậu ta ở đây chắc là đã an toàn, chờ cho đến khi cậu ta tan học trực tiếp đưa cậu ta về nhà!"

Bên trong chính là Lý Mục Dương đang ngất xỉu.

Vương Miên giơ ngón tay cái lên với cô ta: "Dương Tuyết, vẫn là cô thông minh, trò chơi cũng không nói là không được bắt nhân vật chính."

Vương Miên ôm Lý Mục Dương lên đệm nằm cùng với mẹ.

Hắn cảm thấy Lý Mục Dương có chút kỳ quái: "Sao bụng cậu ta lại phồng lên."

Dương Tuyết nói: "Lúc cậu ta vừa mới đi ra ôm một con mèo trong ngực, sau khi đánh ngất thì con mèo đen vẫn canh giữ bên cạnh cậu ta không đi, buổi sáng tôi đã chú ý tới túi xách của cậu nhóc có một con mèo, có lẽ là con mèo này."

Nhan Ký Vân biết Dương Tuyết, ấn tượng cũng không tệ lắm, thân thủ của cô ta cũng dứt khoát nhanh nhẹn, buổi sáng lúc băng qua đường còn chủ động ứng phó với các loại nguy hiểm bất thình lình xảy ra, không giống như một số người chơi tranh thủ lúc hỗn loạn nhặt thành quả sẵn có.

Cậu tuyệt đối không bất ngờ về việc Dương Tuyết đánh ngất Lý Mục Dương, nếu cậu bị phát hiện, cũng không cần phải chạy nữa, cậu bây giờ chỉ là một con mèo, sẽ không có người nghĩ đến việc cậu là người chơi.

Người đàn ông tóc đỏ nhìn thấy Nhan Ký Vân từ trong áo khoác của Lý Mục Dương chui ra, suýt chút nữa hoảng sợ, sau khi phát hiện là một con mèo tương đối kinh ngạc, sau đó là vui mừng.

"Là mèo kìa, mắt của nó đẹp quá, mèo con, cho chú ôm cái nha~"

"Vương Miên, tôi cảm thấy anh vẫn không nên sờ mèo lung tung, nó rất là chảnh đó."

Vương Miên đưa tay muốn nựng cằm con mèo đen nhỏ, kết quả Nhan Ký Vân vung một móng vuốt, nhảy ra sau lưng Dương Tuyết.

"Trai lực điền và mèo mới là xứng đôi, sao meo meo lại hung dữ như vậy hử?"

Trong lòng Nhan Ký Vân vô cùng khó chịu, thấy người đàn ông tóc đỏ lại muốn nhào tới, Nhan Ký Vân lập tức nhảy lên yên xe.

Vương Miên kiên trì đuổi theo, Nhan Ký Vân không nể mặt anh ta chút nào, nhảy lên một đống kệ ở bên cạnh.

Vương Miên chỉ có thể nhìn mèo thở dài: "Tại sao ở đâu tôi cũng không được chó mèo yêu thích chứ?”

Nhan Ký Vân dựng thẳng lỗ tai nghe tiếng bước chân gần phòng dụng cụ, tổng cộng có năm người đi tới nơi này, thoáng cái cậu vọt tới sau lưng một tấm nệm nhảy cao được dựng lên.

【 Kênh livestream 】

"Buồn cười chết mất, anh ta sẽ hối hận!"

"Tấn công vào nội tâm người chơi khác đơn giản như vậy đó."

"Thật muốn nhìn thấy biểu tình khϊếp sợ của những người chơi này khi phát hiện mèo con là người chơi!"

"Lúc mèo con chui ra từ quần áo Lý Mục Dương, vẻ mặt vô tội lại có hơi mờ mịt đáng yêu chết đi được, đã chụp màn hình."

"Cậu xác định nhóc ấy không phải đang cảnh giác chứ?"

"Chúng ta đều chưa từng nuôi mèo con, sao có thể để cho tên đô con này nhanh chân đi trước được chứ? Mèo con lại cho một cái tát đi!”

Khi Vương Miên còn muốn tiếp tục xuống tay với Nhan Ký Vân, phòng dụng cụ thể thao lại có thêm một người, là thanh niên áo hoodie đồng đội của bọn họ, nhưng mà phía sau anh ta còn có bốn người đi theo.

Bàn tay của thanh niên áo hoodie bị trói ngược ra phía sau.

Ngay lập tức Vương Miên và Dương Tuyết lấy ra dao gấp ở trên đùi và thắt lưng của mình.

Nhan Ký Vân tìm một góc tối một chút ngồi xổm xuống, cậu chuẩn bị quan sát giữa những người chơi sẽ có tranh chấp như thế nào.

Tên trọc cầm đầu cũng to lớn như Vương Miên, nhưng không cao bằng Vương Miên, mở miệng lộ hàm răng vàng nói: "Giao Lý Mục Dương cho chúng tao, nếu không tao sẽ dùng một gậy đập nát đầu đồng đội của mày.”

Vương Miên cười nhạo: "Giao Lý Mục Dương cho các người? Chỉ sợ không bao lâu nữa giá trị sinh mệnh của cậu ta sẽ không còn.”

Đầu trọc: "Chúng tao đông người, dư sức để bảo vệ cho cậu ta."

Dương Tuyết xoay con dao gấp trong tay, múa đến hoa cả mắt, vô cùng có tính uy hϊếp.

Cô nói: "Lý Mục Dương ở trong tay chúng tôi mới có thể sống sót rời khỏi trường."

Gã đầu trọc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Dương Tuyết, liếʍ môi: "Người đẹp, tôi có thể tha cho cô, chỉ cần cô giao Lý Mục Dương cho chúng tôi.”

Dương Tuyết bị động tác của gã đầu trọc làm ghê tởm đến muốn nôn, nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh: "Không có khả năng.”

Gã đầu trọc: "Xem ra chúng mày đã biết được Lý Mục Dương có liên quan đến điểm tích lũy.”

Dương Tuyết không trả lời trực tiếp: "Không phải nhiệm vụ chính đã viết rõ ràng, vẫn cần hỏi à?”

Nhan Ký Vân: Tôi không biết đó.

Gã đầu trọc nói tiếp: "Thời gian ở cùng Lý Mục Dương càng lâu, số lần bảo vệ cậu ta càng nhiều, sẽ đạt được càng nhiều điểm tích lũy, xem ra chúng mày cũng biết.”

Dương Tuyết từ chối cho ý kiến: "Các người có thể dựa vào thực lực bảo vệ Lý Mục Dương, mà không phải là cướp đối tượng bảo vệ với chúng tôi, có thể cạnh tranh công bằng.”

Gã đầu trọc cười ha ha: "Xin lỗi, chúng tao cũng không muốn cạnh tranh công bằng với chúng mày, điểm tích lũy của phó bản có hạn, càng nhiều người phân phối càng ít, chỉ khi chúng mày biến mất thì điểm tích lũy của chúng tao mới có thể tăng.”

Vương Miên không kiên nhẫn nói: "Vậy còn nói cái rắm!”

Vừa dứt lời, thanh niên áo hoodie đột nhiên dùng gáy đập vào đồng đội đầu trọc phía sau, người nọ bị đau, thanh niên áo hoodie đã vọt tới bên cạnh Vương Miên, Vương Miên chém đứt dây thừng trên tay hắn ta.

Gã đầu trọc nổi giận: "Mẹ kiếp!”

Cứ như vậy, người của hai bên đánh nhau trong phòng dụng cụ thể thao của trường học.

Ba người đánh với bốn người, sức chiến đấu hai bên ngang bằng.

Nhân lúc hai bên đánh nhau túi bụi, Nhan Ký Vân lặng lẽ di chuyển đến bên cạnh Lý Mục Dương, dùng móng vuốt vỗ vỗ mặt cậu ta.

Lý Mục Dương bị đánh thức, liếc mắt một cái đã thấy rõ Nhan Ký Vân, lại nghe thấy tiếng đánh nhau bên cạnh, sợ tới mức vội vàng ôm Nhan Ký Vân vào trong ngực.

Bình thường cậu chính là một đứa trẻ tương đối yên tĩnh và không có nhiều cảm giác tồn tại, thấy vậy, từng chút từng chút di chuyển đến cửa, lặng lẽ rời khỏi phòng dụng cụ thể thao.

Chờ bảy người đánh xong, phòng dụng cụ thể thao chỉ còn lại mẹ Lý còn chưa tỉnh lại.

Dương Tuyết đá một phát vào gã đầu trọc ngã xuống trên mặt đất, rồi hỏi Vương Miên với thanh niên áo hoodie: "Lý Mục Dương đâu rồi?”