Chương 17: Làm lóa mắt

“Thanh Vũ, thân thể ngươi còn chưa khỏe, sao lại tới trấn trên! " Diệp Đại Sơn trừng mắt, ân cần nhìn khuê nữ.

"Thanh Phong đi tìm ta, nói cho ta biết ngươi mang theo hắn đến bán đồ cưới, ta còn không dám tin, ngươi đứa nhỏ này, ai, chủ ý thật lớn!"

“Cha, ta cũng nên nói cho cha biết, ta đã suy nghĩ cẩn thận. Đại đệ vì ta mà bán mình làm nô, ta vừa nghĩ đã quặn ngực, áy náy hận không thể...... Ai, dù sao cũng không thể trì hoãn nữa, chúng ta mau đi chuộc đại đệ ra đi.”

Đôi mắt đẹp của Diệp Thanh Vũ bịt kín một tầng hơi nước, đỏ mắt nhìn thoáng qua quầy, còn nói thêm:

“Cha, chưởng quỹ là người tốt, không chỉ có mười lượng bạc thu hồi đồ cưới của ta, còn để cho ta làm nghề thêu kiếm bạc. Chúng ta phải hảo hảo cám ơn chưởng quầy.”

Diệp Đại Sơn nghe vậy, làm sao còn tâm tư giáo huấn khuê nữ nữa, vội vàng nhìn về phía chưởng quầy, tiến lên đi nhanh hai bước, chắp tay với chưởng quỹ, còn khom lưng cúi người, vạn phần cảm kích nói:

“Cảm ơn chưởng quầy, ngươi thật sự là cứu mạng nhà ta.”

“Ai u, đại huynh đệ, ngươi thật sự là quá khách khí. Ta đây cũng là buôn bán, có lợi, không phải đơn thuần phát thiện tâm.” Chưởng quầy từ phía sau quầy đi ra, vội vàng nâng Diệp Đại Sơn dậy, cười nói:

"Khuê nữ này của ngươi là thật biết cách nói chuyện, thêu thùa cũng rất giỏi, ngươi thật phúc khí a!"

“Khuê nữ này của ta từ nhỏ thông minh, không chỉ thêu thùa, đọc sách cũng tốt..." Diệp Đại Sơn nghe vậy, cười toe toét, tiếp lời của chưởng quầy, sẽ bắt đầu thao thao bất tuyệt khen ngợi nữ nhi.

“Cha, chúng ta đi mau đi. Đại đệ còn đang chờ chúng ta.”

Diệp Thanh Vũ cảm thấy cha nàng thật sự chân thành, người ta chưởng quỹ một câu khách sáo, khiến cho hắn coi là thật.

Bất quá, điều này cũng đủ để nhìn ra cha nàng còn là một người hào hoa.

“Được được được, ta đi đây. "Diệp Đại Sơn từ biệt chưởng quỹ, mang theo đám nữ nhi rời đi.

Ra khỏi cửa phường Văn Tú, Diệp Thanh Vũ xoay người nói cho Diệp Thiết Thụ, "Đại ca, đại nương đi làm việc, nàng bảo ngươi đi mua đồ, sau đó đi dưới tàng liễu phía đông chờ.”

Diệp Thiết Thụ lên tiếng, liền cáo biệt bọn họ, vội vàng rời đi.

"Đại tỷ, ngươi thật sự lấy mười lượng bạc bán của hồi môn sao?!" Diệp Thanh Phong đè nặng thanh âm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hưng phấn mà hỏi.

Diệp Thanh Vũ gật đầu, móc tay áo ra hai lượng bạc vụn đưa cho cha nàng, nhỏ giọng nói:

"Cha, tuy rằng đại đệ ngày hôm qua mới đi Lý địa chủ gia, nhưng Lý địa chủ mặc dù cũng chú ý thanh danh, nhưng kì thực là cái keo kiệt, yêu quý tiền tài, ta lo lắng không thể nào chuộc đại đệ bằng một lạng rưỡi bạn, ta đã chuẩn bị thêm một nữa lạng bạc. Càng nhiều bạc, ta chết cũng không có, nếu không, không chuộc được đại đệ, tiền bạc này có thể đều bị mất.

Diệp Thanh Vũ lấy mười lượng bạc từ chưởng quầy, liền tách ra, tám lượng để trong hà bao, lấy ra hai lượng, để không phải đến nhà Lý gia chủ thanh toán công khai, đồng thời tiết lộ tài sản của mình.

“Khuê nữ, vẫn là ngươi nghĩ cẩn thận, liền nghe ngươi!”

Diệp Đại Sơn nhận lấy tiền bạc từ trong tay nàng, nắm chặt trong tay, nhìn đôi lông mày và đôi mắt sáng ngời hoạt bát của nữ nhi, trong lòng vừa chua xót vừa ấm áp.

Kỳ thật, Diệp Đại Sơn từ khi biết được nữ nhi đến bán đồ cưới, khϊếp sợ đầu óc vẫn luôn bàng hoàng.

Lúc ở Văn Tú phường, hắn cũng vẫn bị Diệp Thanh Vũ dẫn đi cám ơn chưởng quầy, vội vàng rời đi, căn bản không rảnh suy nghĩ nhiều.

Hôm nay, cầm hai lượng bạc này, hồi tưởng lại chuyện vừa rồi, Diệp Đại Sơn rõ ràng cảm nhận được biến hóa của nữ nhi.

Thật là làm cho người ta vui sướиɠ!