Chương 33: Thi tú tài

Trong đầu nàng có thật nhiều phương thuốc, tùy tiện viết ra mấy chục phương thuốc bán đi, cũng không phải không lo chuyện tiền bạc.

Bất quá, Diệp Thanh Vũ nghĩ lại, tốt quá hoá dở, nếu nàng bán nhiều phương thuốc, chắc chắn bị người ngờ vực vô căn cứ, thậm chí rước lấy phiền toái lớn.

Chuyện bán phương thuốc này, sau đó hãy nói.

"Đúng vậy, Tần huynh, đây bất quá là nữ nhi của ta xem từ trên sách thuốc, ngươi cho năm lượng nhiều lắm." Diệp Đại Sơn cũng vội nói.

“Các ngươi đều không hiểu, ta nói đáng thì đáng, không cần nói nữa. "Tần chưởng quỹ cười ha hả xua tay," Ta không chịu thiệt thòi.

Diệp Đại Sơn nghe vậy, chỉ có thể từ bỏ, lòng tràn đầy cảm kích khom người, lại hướng Tần chưởng quỹ cảm tạ.

Lại được năm lượng bạc, không chỉ có thể trả một chút nợ, còn có thể để cho nhi tử tiếp tục đi học, đi thi tú tài!

Diệp Đại Sơn lòng tràn đầy kích động, không khỏi nhìn thoáng qua nữ nhi.

Đều là bởi vì nữ nhi, mới có thể có chuyện tốt như vậy.

May mắn của nữ nhi đã trở lại!

Cả nhà Diệp Thanh Vũ từ dược đường đi ra, đều là vẻ mặt vui mừng.

Bất quá, mới vừa đi ra không xa, Diệp Thanh Phong kêu to nhảy dựng lên, đám người Diệp Thanh Vũ đều đi tới nhìn thấy hắn, đều kinh ngạc nói: "Làm sao vậy? !”

"Hắc hắc, ta mới vừa véo chính mình một cái, thật đau!” Diệp Thanh Phong xoa xoa nơi bị nhéo, nhe răng cười, giống như một đứa ngốc nói:

“Ta mới vừa lo lắng mình đang nằm mộng đẹp, còn không tốt lắm.”

Diệp Thanh Vũ bị tiểu đệ chọc cười khúc khích, ngày thường hắn rất thông minh, hôm nay ngược lại là ngốc đáng yêu.

"Ngươi cái tiểu tử, ngược lại là so với Nhị thúc tay nhanh hơn, ta vừa rồi cũng muốn véo chính mình một chút, ta cũng cảm thấy làm mộng đẹp đâu rồi, bằng không làm sao có thể có chuyện tốt như vậy a." Diệp Đại Hà cười ha hả nói.

Nhìn hai người, một chút cũng thiếu kiên nhẫn.

Diệp Đại Sơn vốn muốn mắng thẳng mặt tiểu đệ đệ của mình, nhưng nhớ tới phụ thân không chỉ khỏi bệnh mà còn được thêm năm lượng bạc, hắn không kìm được sắc mặt, ngược lại vui vẻ cười toe toét nhìn lên bầu trời.

Diệp Thanh Vũ bị mấy người bọn họ chọc mức muốn cười thành tiếng, nhưng dù sao nàng cũng ở bên ngoài, còn phải chú ý hình tượng, vì vậy nàng không thể cười thoải má, nhịn cười nghẹn đau bụng.

Nàng không khỏi quay đầu nhìn về phía đại đệ sắc mặt như thường, cảm thấy vẫn là đại đệ nàng trầm ổn kiên định, thông minh, trong lòng có lúc thăng trầm, cũng rất ngoan cường và chăm chỉ.

"Cha, chúng ta đi thư cục đi, đi mua cho đại đệ ít sách cùng giấy bút mực nghiên mực, qua hai tháng nữa chính là đồng thí, thời gian cấp bách, thời gian không nhiều lắm để cho đại đệ chuẩn bị thi, mua mấy thứ này là quan trọng nhất."

Diệp Thanh Vũ quay đầu, mở miệng nói với cha nàng.

“Đại tỷ! "Diệp Thanh Thư khϊếp sợ vội quay đầu nhìn về phía nàng sắc mặt vừa động, môi khẽ run, kích động khó có thể kiềm chế.

“Ngươi muốn ta tiếp tục đi học thi tú tài?”

“Đại tỷ không chỉ muốn ngươi thi tú tài, còn muốn ngươi ba năm sau thi cử nhân, sau đó lại đậu tiến sĩ!"

"Ngươi không chỉ có thông minh, còn chịu khó và có cái nhìn sâu sắc trong học tập, đại tỷ tin tưởng ngươi, nhất định có thể làm quan."

“Từ hôm nay trở đi, ngươi cứ an tâm đọc sách, việc trong nhà không cần ngươi làm, tiền bạc do ta và cha ngươi kiếm." Chúng ta sẽ giống như trước, càng ngày càng tốt!

Diệp Đại Sơn nghe được nữ nhi chủ động nhắc tới chuyện dùng bạc cho nhi tử đi học, trong lòng vui mừng đến cực điểm, vội vàng nói:

“Đúng, bệnh của gia ngươi cũng sẽ khỏi, trong nhà tiền bạc liền dư dả, đủ cho ngươi đọc sách.”