Chương 42: Đứa bé may mắn

Diệp Thanh Vũ cố ý nói ra những lời này, một là để cho người trong nhà tin tưởng thời vận tốt đẹp sắp đến, hai là để cho bọn họ tin tưởng nàng, bất luận về sau nàng làm cái gì đều là có lý do, có phúc khí, cũng tốt để cho người trong nhà ủng hộ nàng.

Mà lời này của nàng, hiệu quả rất tốt, nãi nãi cùng Nhị thúc bọn họ căn bản cũng không có hoài nghi, lập tức liền tin.

Kỳ thật, Diệp Thanh Vũ nói phúc khí đã trở lại, cũng không phải là tùy tiện nói, mà là căn cứ ký ức nguyên chủ bịa ra một câu nói vô cùng thuyết phục.

Chuyện này có phúc khí, bắt đầu từ sự ra đời của nguyên chủ.

Cha mẹ nguyên chủ thành thân năm thứ ba, nương nguyên chủ mới mang thai.

Vốn là đứa nhỏ thật vất vả trông mong, sau đó lại tìm bà đỡ trong thôn xem qua, nói chắc chắn là một bé trai, người một nhà đều rất hiếm lạ, vô cùng chờ mong đứa nhỏ này ra đời.

Lúc mẹ nguyên chủ bắt đầu, vừa vặn là sau bữa sáng, cha cùng gia gia của nguyên chủ, còn có nhị thúc vốn định ngồi xe bò của Triệu Tam trong thôn đi lên trấn bán đậu hủ.

Nhưng mà, mắt thấy vợ sắp sinh con, cha nguyên chủ liền nói thẳng không đi trấn trên, phải ở nhà chờ con ra đời.

Gia gia và nãi nãi của nguyên chủ bàn bạc, đây có thể là trưởng tôn nhà bọn họ ra đời, đậu hủ có thể một ngày không bán, đưa cho người trong thôn ăn cũng được, nhưng đứa bé này ra đời vẫn phải trông coi tốt một chút, cho nên cũng không đi.

Nữ nhân sinh con cũng chậm, huống chi còn là thai đầu, chờ một chút, liền từ buổi sáng, đợi đến buổi chiều, chợt nghe nương nguyên chủ kêu thê thảm, chỉ sinh không được.

Lúc này trời đổ mưa to, mặt đất kêu loảng xoảng.

Mưa càng lúc càng gấp, mưa suốt hai canh giờ không ngừng nghỉ, đến tối lúc thắp đèn, rốt cuộc cũng sinh ra.

Nhưng bà đỡ vừa ôm ra, là một nữ oa, căn bản cũng không phải là nam oa!

Nhất thời, người một nhà đều có chút thất vọng.

Nhưng mà ngay tại chỗ này, trong thôn truyền đến tiếng la hét xảy ra, thị trấn vào buổi sáng, khi họ đang đánh xe trở về, chiếc xe bò bất ngờ lật vào trong rãnh vì mưa lớn.

Trên xe có bảy tám người, trong đó có ba người bị xe trực tiếp đè chết, những người sống sót đều bị gãy tay, gãy chân hoặc bị đập đầu.

Người nhà họ Diệp nghe vậy đều sợ hãi toát mồ hôi lạnh, nếu sáng mai lên xe bò thì chính họ sẽ gặp tai nạn.

Nghĩ đi nghĩ lại, cũng là bởi vì nữ oa nhi chào đời, bọn họ mới không đi, đột nhiên Diệp gia không ai khinh thường nữ oa nhi.

Nãi nãi nguyên chủ ôm nàng, hôn liền ba cái, cười ha hả nói thẳng nàng là một phúc oa nhi, tới đúng lúc, cứu mạng cả nhà.

Hơn nữa, vào ngày thứ hai sau khi nguyên chủ ra đời, mưa suốt đêm rốt cuộc cũng tạnh, bầu trời quang đãng, những đám mây đủ màu xuất hiện.

Người Diệp gia càng cảm thấy đây là điềm lành thác sinh đến Diệp gia bọn họ, đối với nàng là tìm mọi cách yêu thương.

Sau khi nguyên chủ sinh ra, Diệp gia cũng quả thật càng ngày càng tốt, còn mở một xưởng đậu hủ, trong nhà có hai mươi mấy mẫu ruộng trở thành đệ nhất phú hộ trong thôn.

Nhưng mà, sau khi nguyên chủ ăn nấm độc, hủy dung, nguyên chủ cùng Diệp gia thật giống như là gặp chú, xui xẻo quấn thân, nguyên chủ bị từ hôn, Diệp gia cũng bị người hãm hại, gia sản bại sạch.

Đều nói hoạn nạn thấy chân tình, lúc trước nguyên chủ bởi vì có phúc khí được người một nhà yêu thương sủng ái, mà sau khi nàng trở nên xui xẻo, người một nhà đối với nàng vẫn yêu thương có thừa, cũng không có ghét bỏ.

Diệp Thanh Vũ cũng là nhìn thấy điểm này, mới càng thêm quý trọng các thân nhân nguyên chủ, biết rằng họ là những người có tấm lòng nhân hậu, xứng đáng được đối xử tử tế và yêu thương.