Chương 40: Phần thưởng thắng trò chơi

Nụ cười này, cả Liễu Đường và Chúc Ninh Ninh đều cảm thấy được sự ngượng ngùng kỳ quái trong lòng họ, vậy mà lại không hẹn mà cùng tránh ánh mắt của đối phương.

Chúc Ninh Ninh vùi đầu nhét phần bánh chẻo còn lại vào miệng, Liễu Đường thì xoay người, duỗi tay lấy máy tính đặt lên đùi.

"Cô có muốn chơi game không?"

Nói xong, cậu mở màn hình máy tính lên. Chúc Ninh Ninh nghiêng người qua xem, hóa ra là một mini game nổi tiếng một thời, người chơi đóng vai những động vật nhỏ tròn tròn, được chia thành bốn đội đỏ, vàng, xanh dương và xanh lá cây để thi cùng một trận đấu. Độ khó ở mức độ vừa phải, lại có thể chơi cùng nhiều người, rất được các bạn trẻ yêu thích.

Cô không có nhiều bạn bè, lại bận rộn với công việc mưu sinh, bình thường gần như không chơi game, nhưng trùng hợp lúc chơi team-building ở công ty cô có chơi qua trò này, cũng cảm thấy khá thú vị.

Liễu Đường biết cô đã từng chơi trước đó, nên cố ý tải xuống muốn cùng cô chơi thử. Thật ra bản thân cậu không thích chơi game lắm, nhưng hình như cùng nhau tìm hiểu lĩnh vực không hiểu, hình như là chuyện bình thường mà các cặp đôi yêu nhau hay làm.

Hai người đến ngồi trên thảm trước giường, Liễu Đường lấy một chiếc điều khiển từ xa từ trong tủ ra, ấn ấn, màn hình cực lớn trải từ trần nhà xuống. Cậu thao tác một lượt trên máy tính, hình ảnh trò chơi liền hiện lên trên màn hình lớn.

"Cô chọn trước đi." Cậu đưa cho Chúc Ninh Ninh một cái tay cầm.

Chúc Ninh Ninh nhận lấy, chọn một con thỏ lông xù màu trắng, Liễu Đường cũng không để ý hình ảnh của mình, nên hay dùng con mèo nhỏ màu đen do hệ thống mặc định. Cả hai đều ở đội xanh dương, nên đều đội mũ nồi màu xanh dương.

Bắt đầu trò chơi, một nhóm động vật nhỏ chen chúc nhau ở điểm xuất phát, khi đếm ngược kết thúc, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, chúng loạng choạng cùng lao về một điểm.

Cửa thứ nhất là vượt qua các chướng ngại vật, vì Chúc Ninh Ninh đã chơi qua lúc trước, nên coi như quen tay làm nhanh. Con thỏ nhỏ của cô hoạt bát nhảy khỏi con lắc lớn đang bay trên đầu, nhanh nhẹn lắc lư chạy trốn trên.

Liễu Đường chưa từng chơi qua, tương đối xa lạ với tay cầm nên ngay từ đầu đã gặp bất lợi. Tuy nhiên, cậu học hỏi nhanh, vẫn bỏ xa không ít người, trước khi chuông reo vọt về đích.

Chu Ninh Ninh nhanh hơn cậu vài giây, chính bản thân cũng không ngờ tới, liền ngại ngùng nhìn cậu một cái. Liễu Đường cố ý ảo não cau mày, không cam tâm thở dài: "Cô giỏi thật đó."

"Trước kia có chưa từng chơi không? Lần đầu đã có thể qua cửa như vậy là rất tuyệt rồi." Chúc Ninh Ninh vội vàng an ủi.

"Trận tiếp theo em sẽ không thua cô đâu." Liễu Đường chớp mắt nhìn cô, Chúc Ninh Ninh khó hiểu cảm thấy bối rối. Mọi thứ sáng nay đều có vẻ không bình thường, trong lòng cô rối bời, liền dời tầm mắt đi.

Cấp độ tiếp theo là trò chơi bập bênh, nơi người chơi phải vượt qua vô số bập bênh đang chuyển động đi đến điểm cuối. Trọng điểm của màn chơi này là tốc độ phải nhanh, nếu không quá nhiều người chơi cùng đứng về một phía, bập bênh sẽ nghiêng nghiêm trọng, làm mọi người mất thăng bằng.

Bắt đầu Chúc Ninh Ninh đã bị những người khác ngáng chân, phải mất một lúc mới vượt qua phần lớn. Lúc chơi cô rất căng thẳng nên không để ý đến trạng thái của Liễu Đường, sau khi kết thúc trận thì quay đầu lại nhìn màn hình của cậu. Không ngờ tới cậu nói được làm được, vượt lên trước so với cô rất nhiều.

"Cậu học nhanh quá!" Chúc Ninh Ninh không khỏi khen ngợi.

Liễu Đường luôn là một học sinh ngoan, học cái gì cũng nhanh lại giỏi. Trước kia cô thầm khen ngợi trong lòng, có một vài người được thượng đế yêu thích, tất cả ưu điểm đều tập trung lên người.

Liễu Đường cười cười vuốt tóc cô. Trong lúc mở trận mới, cậu ghé vào tai cô thì thầm bí ẩn, "Nếu cô có thể đánh bại em ở màn này, em sẽ tặng cho cô một món quà nhỏ."

"Món quà gì?" Còn chưa nói xong, Chúc Ninh Ninh đã tự mình đỏ bừng mặt. Cô thực sự cảm thấy mình như bị tϊиɧ ŧяùиɠ lên não, mặc kệ Liễu Đường nói gì, cô đều có thể nghĩ đến chuyện trên giường. Trong khi tự mắng mình là đáng khinh, cô vừa nắm chặt tay cầm, dáng vẻ sẵn sàng đón địch.

Nhìn biểu cảm liên tục thay đổi của cô, Liễu Đường thật sự cảm thấy rất thú vị, tủm tỉm dời tầm mắt đi, cũng bắt đầu thao tác.

Ở màn chơi này, người chơi cần phải trượt trong đường ống, có hơi giống game đua xe, do quán tính khó kiểm soát nên vẫn có phần hơi khó. Chúc Ninh Ninh chưa chơi qua bao giờ, có điều khá may mắn, dọc đường đi không gặp chướng ngại vật gì, dẫn đầu một đường xông đến đích. Không biết có phải Liễu Đường cố ý hay không, cứ đi theo phía sau cô, chỉ kém cô nửa giây, liền thành công phá cấp.

"Cô thắng rồi." Liễu Đường bỏ tay cầm xuống, mỉm cười nhìn cô.

"... Ừ ..." Chúc Ninh Ninh lúng túng gật đầu.

Cô ấy không có ý muốn thắng, nhưng bầu không khí hiện tại, nếu cô giải thích, có vẻ như muốn giấu lại cố bày ra vẻ.

Liễu Đường không làm cô khó xử, không nói thêm gì nữa, để tay cầm xuống, từ trong túi lấy điện thoại di động ra. Cậu gõ vào màn hình, liền nghe thấy một tiếng "tích" trong trẻo, dây xích trên mắt cá chân của Chúc Ninh Ninh nứt ra một khe hở.

"Về sau khi em ở đây, cô có thể tự do di chuyển trong phòng." Liễu Đường nghiêng người giúp cô cởi bỏ xiềng xích, "Như vậy có phải sẽ thoải mái hơn chút không?"

"…À….” Chu Ninh Ninh cúi đầu nhìn động tác của cậu, do dự một chút, đưa tay ra, đặt nhẹ lên mu bàn tay cậu, "Cảm ơn cậu."

Bàn tay nhỏ bé, mềm mại không xương đặt trên người cậu như một con bướm. Liễu Đường nhìn hồi lâu, mới ngẩng đầu lên, dường như có hàng ngàn lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại không nói ra.