Chương 5: Giam cầm.

Nóng, nóng quá, trên người như bốc hỏa.

Ngọn lửa như những cánh hoa trút từ trên cây, nhẹ nhàng đáp uống mỗi bộ phận trên cơ thể. Mỗi lần chạm vào là lại nhấc lên từng đợt kɧoáı ©ảʍ tê dại. Tiếng rêи ɾỉ mềm mại tràn ra từ trong miệng thơm. Theo bản năng Chúc Ninh Ninh vặn vẹo thân thể, muốn thoát khỏi ngọn lửa kia. Tiếng kim loại va chạm vào nhau leng keng, có người nhẹ giọng cười, bàn tay nóng như lửa xoa lên gương mặt cô.

“Cô ơi, cô tỉnh rồi à?”

“Ưm…” Chúc Ninh Ninh lên tiếng, cô cảm thấy mí mắt nặng trịch, trong não đặc quánh như hồ nhão, tứ chi dường như bị thứ gì đó trói lại, không thể động đậy được. Cô vẫn chưa tỉnh táo, cũng không biết là ai đang gọi cô.

Người nọ lại cười, cưng chiều, nhẹ nhàng. Cậu đẩy tóc mái của cô gái ra, cúi đầu hôn lên, chôn chóp mũi vào trong tóc cô, hít vào một hơi thật sâu.

“Cô ơi, trên người cô thơm quá.” Cậu thì thầm bên tai cô, âm thanh trầm thấp khàn khàn, hơi thở nóng rực phun hết lên sườn cổ cô.

Đôi môi Chúc Ninh Ninh khẽ nhúc nhích, như muốn nói gì đó nhưng lại không phát ra âm thanh. Dường như cô đang hãm sâu trong một vũng bùn khô ráo, chỉ muốn đằm mình xuống sâu hơn.

“… Lại muốn ngủ nữa sao.” Chàng trai đứng thẳng người dậy, có chút bất đắc dĩ nhưng khóe miệng nhịn không được lại nhếch lên.

Cậu biết thật ra cậu không cần phải chờ đợi gì nữa. Người đã lên giường cậu rồi, cậu muốn làm gì cũng được hết, thậm chí còn không cần trưng cầu ý kiến xem cô có đồng ý hay không.

Nhưng cậu muốn chờ một chút. Người trước mắt còn chưa tỉnh táo, cậu không muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của đâu.

Tuy rằng lần “cháy nhà” này là do chính tay cậu tạo thành.

Cậu bị chút đạo đức còn sót lại của mình chọc cho bật cười rồi lại sợ đánh thức Chúc Ninh Ninh, cúi đầu sát xuống theo dõi động tĩnh của cô. May mà cô ngủ rất sâu, lông mi dày đậm nhẹ nhàng rung rung theo từng nhịp thở, môi khẽ nhếch lộ ra mấy chiếc răng nho nhỏ.

Chàng trai dùng đầu ngón tay đυ.ng chạm vào cánh môi mềm mại của cô, mê muội nhìn cái miệng nhỏ nhắn đang phập phồng theo từng động tác của mình.

“Ngày mai gặp.” Cậu lẩm bẩm nói nhỏ, lòng bàn tay dọc theo khóe miệng trượt xuống tới núi đôi của cô gái, tạm dừng trên đỉnh núi no đủ, quyến luyến không rời mà thu tay lại, xoay người xuống giường.

Cô gái trên giường trở mình, cuốn những nếp gấp của chiếc chăn mà cậu tạo ra xuống dưới chân, nặng nề ngủ.

-

Chúc Ninh Ninh bị tiếng chim hót đánh thức.

Vốn cô đang rất buồn ngủ, trong nháy mắt tỉnh lại cũng không phát hiện có chỗ nào không đúng. Chẳng qua chỉ mấy giây sau cô đã phản ứng lại, phòng trọ cô thuê ở trong thành phố, bốn phía không một gốc cây, lấy đâu ra nhiều chim như thế chứ.

Suy nghĩ này vừa nảy ra đã khiến cô tỉnh táo ngay lập tức, đôi mắt đột nhiên mở lớn, ánh sáng buổi bình minh tràn vào, đâm vào đôi mắt cô đầy chua xót khiến mấy giọt nước mắt sinh lý tràn ra.

Chờ đến khi cô thích ứng được với ánh sáng mới phát hiện ra đây là một nơi vô cùng xa lạ. Phòng vô cùng rộng lớn, trên tường được sơn màu trầm, trên mặt đất trải một bộ thảm lông xa xỉ. Ngoài cái giường kingsize mà cô đang nằm và trong góc tủ có để một cái tủ lạnh nhỏ thì không bay biện bất kỳ đồ gia dụng nào khác. Trong phòng có một khung cửa kính vô cùng lớn, ngoài cửa sổ là tường xi măng. Từ góc độ ánh sáng chiếu vào, cô đoán bây giờ hẳn là buổi sáng. Trong phòng có hai cánh cửa, một cái là cửa gỗ hai cánh to rộng, một cái khác là cửa kính mờ, không biết là thông tới chỗ nào.

Chúc Ninh Ninh muốn xuống giường tìm hiểu rốt cuộc mọi chuyện là thế nào, tay chân vừa mới động thì nghe được tiếng kim loại va chạm kêu leng keng, tứ chi bị thứ gì đó trói buộc, không thể cựa quậy. Cô vừa cúi đầu nhìn thì thấy, ấy thế mà lại là bốn sợi xích nhỏ, giống như mãng xà cột lên người cô, bốn dây kéo dài theo bốn hướng, cuối cùng biến mất trên tường.

Dường như bị ai đó bóp nghẹn cổ, đột nhiên Chúc Ninh Ninh cảm thấy hô hấp quá khó khăn, trời đất quay cuồng.

Mình… bị giam cầm? Cô thực không thể nào tin được.

Cô nằm liệt trên giường thở hổn hển từng ngụm, khủng hoảng, bất lực song song ập tới. Trong đầu hiện ra từng màn tối qua, cô tìm ra nguyên nhân và quá trình mình bị giam cầm từ trong những hình ảnh hỗn loạn đó.

Sẽ là Liễu Đường sao? Nhưng cậu vẫn còn là học sinh, trông đẹp trai, trong nhà lại có tiền, đâu có lý do gì để bắt cóc người khác đâu. Là kẻ thù của Liễu gia sao? Tìm tới Liễu gia báo thù, cô vô tình bị cuốn vào? Nhưng bây giờ là thời đại nào rồi mà còn xảy ra chuyện như thế chứ? Nơi này vẫn là Liễu gia sao? Liễu Đường đâu? Có khi nào cũng bị trói lại như cô không?

Phòng lớn như thế, trên người cô không mặc quần áo nên vẫn hơi lạnh, đáng thương chui vào trong. Cô ôm lấy gối mình, nhịn không được rớt nước mắt. Từng giọt nước mắt tích tích táp táp tuôn ra từ trong hốc mắt, cô giơ tay gạt đi không ngừng nhưng lại rớt càng nhiều hơn. Cô không phải là người bình tĩnh gì, không biết nên làm gì cũng không biết có thể làm gì. Xích sắt mát mát lạnh lạnh giăng ngang bốn phía quanh cô, giống như bốn cánh tay vô hình đang giam cầm cô vào chính giữa. Nhìn thôi cô cũng không dám nhìn chúng, chỉ sợ nhìn nhiều thêm một chút thì cảm giác hít thở không thông kia sẽ xộc về. Cửa gỗ lạch cạch một cái, hoàn toàn mở ra. Chúc Ninh Ninh cương cứng người tại chỗ, tránh trong chăn không nhúc nhích. Tiếng giày đạp lên thảm nhung, mềm nhẹ sàn sạt, như là giấy nhám thô ráp cọ lên tim cô.