Chương 18

Khi chuông vào lớp vang lên, một đầu thuốc lá được vứt ra khỏi xe, sau đó là tiếng động cơ vang lên. Cảm tạ Thượng Đế, lại trốn được một ải nữa. Diêu Nhạn Lam ngồi xổm tới mức tê hết chân, cô đứng dậy, dựa vào gốc cây bạch dương trắng, đợi khi chiếc xe màu đỏ lao nhanh trên đường, cô mới đi ra.

Cô cho rằng mình đã thành công trốn thoát khỏi sự bám lấy này, đang âm thầm vui vẻ, không ngờ khi sắp bước vào cổng trường, cánh tay lại bị một bàn tay kéo từ phía sau.

Quả nhiên là Ngụy Hoài Nguyên đang nở nụ cười vô sỉ: "Biết ngay em trốn anh mà, anh nhìn thấy em qua gương chiếu hậu rồi."

Diêu Nhạn Lam không hất được tay anh ta ra, nghe thấy những tiếng cuối cùng cùng tiếng chuông, cô cảm nhận được ánh mắt hiếu kỳ của mấy bạn học xung quanh. Lúc này mặt cô hoảng loạn tới không chút huyết sắc, cô chỉ biết lặp lại: "Tôi phải vào lớp rồi."

Ngụy Hoài Nguyên cũng không buông tay, nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, trôi mắt đen láy, lanh lợi lại đang ráo riết nhìn xung quanh, dường như đang hi vọng có ai đó đột nhiên xuất hiện, cứu cô ra khỏi biển lửa, trong lòng anh ta bỗng nảy sinh sự thích thú.

"Anh biết em phải vào lớp, anh cũng đâu có cản em."

Diêu Nhạn Lam cố gắng kìm nén sự sợ hãi ngập tràn trong lòng, phản bác lại: "Vậy anh buông tay ra đi."

"Ờ." Ngụy Hoài Nguyên bày ra dáng vẻ bừng tỉnh ngộ, buông tay ra, tự hỏi tự trả lời: "Mấy giờ em tan học? Sáu giờ? Anh đợi em."

Diêu Nhạn Lam vừa thở phào đã lập tức nín thở lại: "Anh... anh đừng có mà quá đáng. Tôi không quen anh, còn nữa, tôi nói cho anh biết, tôi và Khánh Đễ là bạn tốt đấy."

Điều này không dọa sợ Ngụy Hoài Nguyên, ngược lại còn chọc cho anh ta cười không ngớt: "Vậy không phải càng tốt sao? Thân càng thêm thân."

Diêu Nhạn Lam không hiểu nổi kiểu trêu chọc của loại người này, cô chỉ cảm thấy trong lòng dâng tràn cảm giác xấu hổ tủi nhục mãnh liệt, nó đã đè ép sự sợ hãi, khích lệ cô quay đầu, xông về phía cổng trường.

Ngụy Hoài Nguyên gọi từ phía sau: "Anh còn chưa nói xong mà, buổi tối ăn cơm nhé, em đừng trốn anh đấy, anh không có tính kiên nhẫn đâu...."

Ngụy Hoài Nguyên dừng lại, bởi vì anh ta cũng nhìn thấy người Diêu Nhạn Lam nhìn thấy rồi.

Thẩm Khánh Đễ lạnh mặt đứng ở dưới cột cổng trưởng, lạnh lùng nhìn hồi lâu.

Với người em họ này, Ngụy Hoài Nguyên luôn không biết ứng xử ra sao. Ái Đễ có thể bông đùa thoải mái được, tặng vài món quà dỗ cô ấy vui, chia sẻ niềm vui được sùng bái, được cần đến, nhưng Khánh Đễ lại không như vậy. Cô hay khách sáo, ngoan ngoãn nghe lời, nhưng đằng sau khuôn mặt bình tĩnh đó dường như luôn ẩn giấu một đôi mắt quan sát bạn từ trên cao. Điều này khiến Ngụy Hoài Nguyên vừa giận vừa mất tự nhiên.

Diêu Nhạn Lam phát hiện ra sự bàng quan của Khánh Đễ, nhất là sự bàng quan nghiêm nghị đó, cô lập tức có cảm giác tủi hổ, muốn độn thổ, sâu bên trong còn có cả sự tủi thân sâu sắc. Cô không có thời gian để lí giải tại sao mình luôn có ý muốn giải thích với Khánh Đễ, nhưng lựa chọn đầu tiên của cô là quay về lớp học của mình.

Sau khi cô rời đi, Ngụy Hoài Nguyên cố tình nhướng mày, cười nói với Khánh Đễ: "Bạn của em... rất thú vị, rất đáng yêu."

"Anh Hoài Nguyên, đợt Tết hình như bác có nói năm nay anh sẽ tổ chức hôn lễ."

Ánh mắt Ngụy Hoài Nguyên sáng lên: "Còn chưa quyết định thì cái gì cũng có thể xảy ra." Khi nói lời này, người em họ trước mặt lại nhìn anh ta chằm chằm, ánh mắt đó mang theo sự phán xét, anh ta đột nhiên mất tự nhiên, tiếp tục nói: "Anh đi đây, chiều anh còn có chuyện."

Ánh mắt cô nhìn theo anh ta, cho tới khi Ngụy Hoài Nguyên biến mất khỏi con đường đối diện, biểu cảm căng cứng của Khánh Đễ mới hòa hoãn hơn, cô thầm thở dài: Diêu Nhạn Lam không phải kiểu con gái hám lợi, còn anh họ cũng không phải người ai cũng biết đến, tại sao cô lại giống như yêu quái bị chọc giận thế? Cô lấy tư cách gì để tức giận cho anh Khương?

Nhưng tới tối, Diêu Nhạn Lam xuất hiện ở cửa lớp 10-1 đợi cô tan học, Khánh Đễ bất giác mỉm cười, nụ cười mang theo sự bất lực.

Giờ đã là thời tiết đầu xuân, cây bên ngoài lớp học vẫn chưa ra lá mới, cành cây trơ trụi hướng về phía bầu trời, mặt trời lặn phía xa giống như một quả quýt xuất hiện ở đầu cành. Khánh Đễ nhìn Diêu Nhạn Lam bên cạnh, Nhạn Lam cúi đầu, đuôi tóc rủ xuống vai, càng lộ rõ làn da trắng ngần ở cổ.

Khánh Đễ không khỏi ngưỡng mộ.

Cứ yên lặng ngồi xuống như vậy cũng không phải cách, cô chỉ có thể mở miệng trước: "Tôi cũng không rõ anh tôi biết được trường chị học từ đâu, có là là Ái Đễ nói, quan hệ của họ khá tốt. Nếu như bởi vì Ngụy Hoài Nguyên đã mạo phạm tới chị, mặc dù tôi không thể thay mặt anh ta, nhưng tôi vẫn nói với chị một tiếng xin lỗi."

Diêu Nhạn Lam ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc.

"Chị không cần giải thích gì với tôi hết." Khánh Đễ xin lỗi vì sự lạnh nhạt lúc trước, bổ sung thêm: "Anh họ tôi.... khá trăng hoa, ờ, nói một cách dễ nghe thì là đa tình. Tôi hiểu chị cũng có nỗi khổ của mình."

Diêu Nhạn Lam thở phào nhẹ nhõm, dường như việc Khánh Đễ hiểu cô là rất quan trọng: "Vậy em có thể nói với anh của em, kêu anh ta đừng tới tìm chị nữa được không? Cứ như vậy chị không yên tâm đi học được... làm phiền em rồi." Nhìn ra vẻ mặt khó xử của Khánh Đễ, giọng cô ấy dần trở nên yếu ớt.

Khánh Đễ bất giác buồn bực: "Cứ như vậy? Hôm nay không phải lần đầu tiên sao? Chị không từ chối anh ta? Tại sao không thẳng thừng nói với anh ta chị có bạn trai rồi? Còn nữa, tại sao không nói với anh Khương?"

Diêu Nhạn Lam vội biện minh: "Chị có từ chối rồi, lần nào chị cũng nói với anh ta chị không quen anh ta, lần nào trốn được chị cũng trốn. Còn về việc nói có bạn trai... có thể nói sao? Tối đó em cũng nhìn hấy đó, dáng vẻ đó của bạn anh ta, chị nói ra rồi liệu có gây thêm phiền phức cho anh ấy không?"

Ánh mắt vô tội khẩn thiết muốn biết đáp án của cô ấy khiến khánh Đễ hơi mệt mỏi, nhìn có vẻ rất thông minh...

Khánh Đễ vỗ trán thở dài: "Có những chuyện tự mình có thể giải quyết được đương nhiên là tốt, không giải quyết được thì đừng cố. Chị không hiểu anh họ tôi, anh ta..." Dù sao cũng không thể nói xấu người nhà trước mặt người ngoài, Khánh Đễ chỉ có thể thở dài: "Chị nói rõ với anh Khương sẽ tốt hơn, tôi thấy anh ấy cũng không phải người đàn ông vô trách nhiệm."

"Anh ấy bận, chị không muốn khiến anh ấy lo lắng nhiều." Diêu Nhạn Lam cúi đầu: "Thật sự không còn cách khác sao?"

Cách khác? Khánh Đễ ác ý đoán, giả sử tạo cơ hội cho anh họ, liệu bọn họ có ở bên nhau không? Nhưng lời đó của anh Khương... cô cắn môi, không ngờ mình lại có suy nghĩ ác độc đó.

"Chị làm thử theo lời em nói vậy. Nếu như chị nói chị có bạn trai rồi anh ta vẫn như thế thì sao?"

Giọng điệu Diêu Nhạn Lam lo lắng, Khánh Đễ nghĩ tới dáng vẻ lần đầu tiên Diêu Nhạn Lam thật sự xuất hiện trước mặt cô, câu nói "Chị là Diêu Nhạn Lam" đó, nụ cười dịu dàng, mang theo mấy phần xấu hổ, mấy phần tự tin.

Khánh Đễ tự thấy mình luôn bị Diêu Nhạn Lam ám ảnh, từ việc học tới ngoại hình, rất nhiều thứ. Ngay cả mối tình đầu cũng như vậy, Diêu Nhạn Lam cũng đi trước cô một bước. Nhưng lúc này, trái tim từng bị sự đố kỵ nuốt chửng, khi đối diện với đôi mắt tràn đầy lo lắng của Diêu Nhạn Lam, cô đã hoàn toàn cải tà quy chính. Khánh Đễ hiểu tại sao anh Khương lại thích Diêu Nhạn Lam, cô ấy như loài vật nhỏ có thể kí©h thí©ɧ ham muốn bảo vệ của người khác, bảo vệ cô ấy phần nhiều là lẽ đương nhiên.

Khánh Đễ do dự nói: "Anh họ tôi chỉ sợ mỗi bác trai, tôi nghĩ xem có cách gì cho chị nữa không."

Diêu Nhạn Lam mỉm cười: "Chị biết em sẽ giúp chị mà. Lần đầu tiên quen em chị đã biết em là người bạn tốt."

Tay nhấc cặp sách của Khánh Đễ chợt cứng đờ lại. Bạn tốt... dường như đang châm biếm sự âm hiểm vừa nãy của cô vậy: "Tôi cũng cảm thấy vậy." Cô mỉm cười, đứng dậy nói: "Tôi đi đây, không lại không kịp về nhà ăn cơm tối."

Nụ cười của Diêu Nhạn Lam biến mất, cô ấy nghi ngờ nói: "Có lẽ anh họ em vẫn còn ở bên ngoài."

"Vậy tôi đi ra trước, chị đợi rồi ra sau." Đợt Tết, nghe bác gái nói tới chuyện kết hôn của con trai, bà ấy vô cùng hài lòng với cô con dâu này, khi nói tới chuyện kết hôn còn không giấu được sự đắc ý. Lúc đó Khánh Đễ thầm thở dài, nghĩ tới cô gái có vẻ ngoài bình thường, thần thái kiêu ngạo mình gặp ở trước cửa quán net năm ngoái, lại nghĩ tới mấy năm nữa bác trai sẽ thăng tiến như diều gặp gió.

Bác gái rất chiều chuộng anh họ, nhưng cô không tin bà ấy sẽ sẽ mặc kệ sự nghiệp của bác trai. Điều Khánh Đễ ảo não là hình tượng luôn tuân thủ quy tắc, thành thật ngoan ngoãn thường ngày của mình đã bị hủy hoại trong chớp mắt, mà tất cả chỉ vì giúp Diêu Nhạn lam.

Cô quay đầu lại, Diêu Nhạn Lam cũng đi xuống tầng theo cô, ở bờ rào của cổng trường và sân thể thao phía xa, sau gốc cây có một bàn tay đang làm thế cố lên với cô.

Bỏ đi, cả đời này tôi cũng không thể làm bạn tốt của chị được, tôi giúp chỉ không phải vì chị, mà là vì chính tôi.

Khánh Đễ nghĩ như vậy, đi về phía Ngụy Hoài Nguyên đang đứng khoanh hai tay trước ngực, dựa vào xe đỗ trước cổng trường.

"Em nói gì với anh ta rồi? Sao anh ta lại nghe lời thế?" Diêu Nhạn Lam mở to mắt khi nhìn thấy chiếc xe màu đỏ biến mất trước mắt.

"Thì hỏi anh ta chắc bây giờ đang ở tỉnh nhỉ, nếu như bác trai biết anh ta không đi làm thì sẽ thế nào?" Khánh Đễ bỏ ngoài tai vẻ mặt hằm hằm và câu chửi rủa cuối cùng của anh họ, nói đại khái lại: "Chị yên tâm, có lẽ sau này anh ta sẽ không tới nữa đâu."

"Chị biết chắc chắn em có thể giúp chị mà. Chị nên cảm ơn em thế nào?" Diêu Nhạn Lam cười hỏi.

Khánh Đễ nghĩ mọi chuyện nên kết thúc, ai về nhà nấy rồi, cô chưa kịp từ chối đã nghe thấy Diêu Nhạn Lam tiếp tục nói: "Chi bằng tới nhà chị chơi đi, mẹ chị nấu ăn ngon lắm, tới nhà chị ăn cơm nhé? Còn nữa, chị sưu tầm được nhiều sách lắm, không biết có quyển em thích không, chị nghe nói em cũng thích đọc tiểu thuyết đúng không?"

Khánh Đễ cười khổ, cô thật sự được coi là tri kỉ rồi sao?

"Tói nay anh Khương tan làm, nếu như tan sớm còn có thể tụ tập một lần. Anh ấy đàn guitar hay lắm, em chưa nghe qua nên không biết đó thôi."

Tiếng guitar như tiếng suối chảy qua tai Khánh Đễ, cô đột nhiên hoài niệm. Cô tò mò về cuộc sống của anh đã lâu, nhưng khi có cơ hội thỏa mãn sự tò mò của mình, cô lại lùi bước.

"Đi đi." Diêu Nhạn Lam khẩn cầu.

Đi đi. Trong lòng Khánh Đễ cũng có giọng nói đang cổ vũ cô, đi xem một cái thôi, cho dù không thể nào kiểm chứng được guitar của anh ấy có treo ở đầu giường hay không , có thể nhìn thấy nhà anh ấy cũng tốt rồi.