Chương 51: Đuổi gϊếŧ (3)

Cố An Trạch mười mấy năm sống tùy hứng ngông cuồng lần đầu nếm được tư vị khó nuốt nhất trên đời này cũng là chân thật nhất của nhân sinh. Cậu mở mắt trừng trừng nhìn đám người hung thần ác sát đã đuổi đến gần, tay vung lên đẩy nam nhân xa lạ ra hướng đường lớn đông đúc của Tây thành.

"Cút cho ta, bổn thiếu gia không cần tiện dân ngươi xen vào."

Cố An Trạch không muốn đến lúc chết vẫn nợ mạng một người xa lạ, vì cái mạng nhỏ vô tri của cậu mà bốn người A Tứ đã chết oan ức, cậu không thể hại thêm ai nữa, cậu chẳng xứng đáng để bọn họ trả giá bằng cả mạng sống.

Nếu cậu không tùy hứng làm bậy trêu chọc thị phi, nếu cậu nghe lời A Đại biết chừa đường lui, nếu cậu đem theo nhiều người như lời mẫu thân…

Nếu, nếu, nếu và nếu!!!

Nhiều "nếu" như vậy nhưng trên đời nào có thuốc hối hận, chỉ có tri nhân than một câu "biết thế chẳng làm" chứa đầy bi thương.

"M* nó!!! Ở yên cho lão tử!!!"

Viên Bân tức cành hông gầm lớn, mắt thấy sinh cơ cách một đoạn bước chân nữa, ai cần hùng hài tử này giở tính anh hùng kia chứ.

Tay hắn đã lạnh toát vì mất máu quá nhiều nhưng vẫn chuẩn xác bắt được tiểu thiếu gia nào đó đang muốn nhắm mắt đỡ đao chờ chết, thập phần hung hiểm tránh được lưỡi đao, phong nhận sắc bén của nó khiến tay hắn đau đớn. Đao gϊếŧ người bị dùng thành dao chặt thịt, sát thủ lập lời thề phải làm đồ tể sát sinh.

Thần may mắn sau khi ngủ quên cuối cùng đã tỉnh dậy nhớ ra có hai kẻ đáng thương bán sống bán chết bên dưới, nhờ một đao dùng sức quá độ của kẻ nào đó, thanh đao cắm sâu vào đống tạp vật, vừa hay ngăn cản đám người phía sau trong ngõ hẹp.

Viên Bân nhân cơ hội kéo giãn khoảng cách, ba bước thành một nắm chặt Cố An Trạch lao ra ngoài đường lớn hỗn loạn đông đúc của Tây thành.

Chạy thoát hổ thì gặp sói!!!

Mấy tên lưu manh ở Tây thành thức ăn chay không có để ăn càng không thờ cúng phật tổ, thấy hai kẻ máu me bê bết Viên Bân ăn mặc không tồi lập tức sinh ra lòng tham.

Chúng chăm chú nhìn bọn họ như hổ rình mồi, nhiều tên đã đứng dậy tụ tập, bộ dáng này chẳng ngoài việc nhân lúc ngươi bệnh lấy mạng ngươi, thấy hai con dê béo bị thương nặng định vồ đến chia một chén thịt.

Viên Bân cảm nhận được ác ý, ánh mắt phát xanh của đám sói đói thiêu đốt con mồi, chực chờ con mồi đi nhầm một bước chân lập tức lao lên cắn xé. Hắn cắn môi đến trắng bệch, tay đưa vào vạt áo nắm chặt túi bạc, cũng không quá lâu lập tức quyết đoán cầm lấy bạc ném tung lên trời, miệng hét lớn:

"Bạc đây, cho các ngươi. Đến lấy đi!!!"

Từng nén bạc bay trên không trung lóa lên ánh sáng tham lam chói mắt, những kẻ nhìn thấy cảnh này đều không ngoại lệ ùa lên, như một đàn kền kền đói ăn, chúng nôn nóng cấu rỉ xác chết.

Tranh giành và ẩu đả, rất nhanh đã biến thành một đống hỗn loạn, thanh thế càng lúc càng lớn thu hút nhiều người phía xa hơn lao vào cuộc chiến đồng thời hoàn toàn chặn đám sát thủ giả dạng lưu manh đuổi theo phía sau trong đám đông điên cuồng.

Khói bụi mịt mù che đậy thân ảnh hai người, rất nhanh đã hoàn toàn không còn dấu vết. Đám sát thủ gian nan thoát khỏi đám người tranh bạc, vội vàng tìm kiếm khắp nơi nhưng đừng nói người, một công lông cũng không có để truy vết, thứ duy nhất cầm được là hai ngoại bào tả tơi vết chém và máu tươi bị vứt lại trong xó xỉnh.

................

Tuyển tập kinh nghiệm giang hồ của Viên Bân nâng từ mười sao thành mười hai sao, hắn biết lợi dụng tình hình càng biết cách thoát khỏi truy đuổi hiệu quả, cỏi bỏ ngoại bào đẫm máu tránh thu hút càng khiến đám người khó tìm kiếm nếu truy hỏi theo ngoại hình.

Tất cả đều nhờ cảnh sát tận tâm yêu nghề đã đào tạo cho hắn sau vô số lần hai bên "chơi" trốn tìm đuổi bắt. Cảnh tượng tương ái tương sát đó mỗi lần nhớ đến Viên Bân đều thổn thức muốn rơi đậu vàng nam nhi.

Hắn mà về được hiện đại sẽ lập tức gửi vòng hoa và giỏ trái cây cảm ơn đến cục cảnh sát ngay, hứa uy tín!

Giờ phút này Viên Bân sợ bản thân sẽ chết liền sẽ xuyên về hiện đại thật, mất máu kết hợp với vết thương lớn nhỏ khắp trên người đã khiến hắn không nhấc nổi bước chân, nếu chữa trị cầm máu chậm chạp sẽ được tặng một vé đi miễn phí không khứ hồi đến gặp ông bà tổ tiên đàm đạo nhân sinh.

Hắn loạng chàng loạng choạng dẫn Cố An Trạch chạy đến trước căn nhà đổ nát ở góc Tây thành hỗn loạn được tính tạm quen thuộc với Viên Bân, hôm qua hắn vừa thuê hôm nay đã đến trú nạn, cũng không biết là may mắn hay không may mắn đây.

Bộ dáng hai người hiện tại thảm không nỡ nhìn, vừa bẩn vừa rách nát, vì đã vứt ngoại bào đẫm máu nên không thu hút ánh mắt tìm tòi, người khác nhìn một cái lập tức không hứng thú quan tâm nữa nhờ vậy mà tránh được phiền phức vì người Tây thành đã quá quen với cảnh tượng đánh nhau ẩu đả rồi bị thương.

Viên Bân tầm mắt mơ hồ chỉ kịp gõ cửa nhà hai nhịp đã bất tỉnh gục lên người Cố An Trạch làm cậu hoảng hốt đến tái mặt, run rẩy đưa tay kiểm tra hơi thở của hắn khi nhận ra nó vẫn còn mỏng manh mới thản thốt thở ra một hơi.

Nước mắt nóng hổi không thể kiểm soát trào ra từ hốc mắt, tiểu thiếu gia đã không thể chịu thêm sự ra đi của một người nào trước mắt vì cậu nữa, nếu nam nhân xa lạ này chết trên tay cậu sẽ bức cậu phát điên vì tội lỗi của bản thân gây ra.

May mắn, hắn còn sống!!!