Chương 53: Chăm sóc

Cố An Trạch chăm chăm thu mọi hành động hai ông cháu trong nhà vào mắt, khi ông lão hoàn toàn rời đi mới yên tâm, kéo đồ chặn cửa như ông ta làm khi nãy.

Tiểu thiếu gia ngẫm lại lời nói của mình đáy lòng tràn đầy chua xót. Cậu cuối cùng vẫn chỉ có thể nhờ danh tiếng Cố gia cứu mình, chưa bao giờ cậu nhận thức rõ ràng địa vị bản thân đến vậy, là tiểu thiếu gia Cố gia mà không phải Cố An Trạch.

Bàn tay khuất trong ống tay áo siết chặt, cậu không muốn mãi mãi làm vật phụ thuộc của gia tộc. Cậu phải đường đường chính chính làm Cố An Trạch, chỉ cần nói tên bản thân ra sẽ làm người không dám xâm phạm, mạnh mẽ và uy nghiêm giống phụ thân, phải tự bảo vệ bản thân và người thân.

Chuyện ngày hôm nay dạy cho cậu một bài học đắt giá, không phải ai cũng sợ Cố gia, sống dựa vào danh tiếng quyền thế gia tộc mãi mãi không bằng bản thân tự cố gắng mãnh mẽ hơn, ít nhất giỏi võ có thể đánh nhau giỏi văn có thể chửi người, đều được.

Tiểu thiếu gia sống trong vàng son cưng chiều, chỉ sau một cuộc đuổi gϊếŧ đã trưởng thành khi chứng kiến sinh tử lướt qua nháy mắt, từng người thân thuộc ngã xuống vì mình, day dứt hối hận và oán hận vẽ một vệt đen trên trang giấy trắng khiến nó vĩnh viễn không cách nào trở lại dáng vẻ tinh khôi vốn có.

Đến hiện tại Cố An Trạch vẫn cho rằng vì bản thân hống hách đập phá tửu lâu mới dẫn đến đám lưu manh tức giận đuổi gϊếŧ, bọn họ không phải đã kêu gào vì danh dự lão đại Hoắc Hổ nào đó sao?

Tốt lắm! Nợ máu liền trả máu đi, Hoắc Hổ ngươi phải đền mạng cho mấy người A Tứ.

Cố An Trạch cúi gầm đầu, hạt giống tàn nhẫn đâm chồi nảy lộc trong trái tim rỉ máu, rễ sâu đen tối của nó cuốn chặt bản tâm lương thiện, ăn mòn từng chút một.

Thời thế hỗn loạn này nào sẽ bỏ qua cho ai được lương thiện, tất cả đều là định số.

"A—hự!"

Thanh âm thống khổ vang lên đánh tan âm u trong lòng Cố An Trạch, cậu sốt ruột nhìn nam nhân kia đã hôn mê vẫn bị đau đớn tra tấn vô thức hừ nhẹ, chân mày hắn nhíu chặt, sắc mặt trắng bệch tái xanh vì mất máu giống như bất cứ lúc nào cũng có thể trút hơi thở cuối cùng.

A Lâm cố gắng cách mấy cũng không trách khỏi chạm vào vết thương, mỗi một tiếng rên nhẹ của Bân ca đều làm câu tự trách bản thân vô dụng vụng về.

Khó khăn ổn định tạm thời vết thương, A Lâm lập tức đi đun nước nóng lau người cho Viên Bân, hoàn toàn ngó lơ thiếu niên do Bân ca đem đến đang lóng nga lóng ngóng đứng một bên dòm ngó.

Cách thức biểu thị tức giận của tiểu hài tử rất đơn giản, chiến tranh lạnh. A Lâm đơn thuần nghĩ rất đơn giản, tại sao Bân ca đã bị thương nặng còn người này lành lặn an ổn đứng đó, chẳng phải nói chủ tớ vào sinh ra tử có phúc hưởng có họa cùng chịu sao?

Hừ hừ, người này cũng không "chịu họa" cùng Bân ca dựa vào gì cậu phải quan tâm cậu ta, cho dù đó là "chủ tử" của Bân ca cũng không được.

Hài tử này, ngươi xác định là "chủ tớ" mà không phải là "huynh đệ" sao?

Cố An Trạch của trước đây đã bao giờ chịu dựng kẻ khác lạnh nhạt khinh thường bản thân, một ánh mắt cũng có thể khiến tiểu thiếu gia nổi đóa đánh người nhưng cậu của hiện tại có giận cũng nén vào lòng không phát tác, đã học được ẩn nhẫn...một chút.

Cố An Trạch nghĩ, đây là nhà của nam nhân này sao?

Thật nghèo!

Chỉ cần hắn tỉnh dậy cậu liền đưa hắn đến Cố phủ, để hắn làm thϊếp thân thị vệ =)), không, phải làm quản gia, sẽ nuôi hắn và người nhà hắn cả đời.

Đừng để quản gia Cố phủ đã tận tâm tận sức phục vụ gia tộc cả đời nghe được tiếng lòng của tiểu thiếu gia, bằng không e rằng ông sẽ đấm ngực dậm chân gào một câu "con trai gả ra ngoài như bát nước đổ đi", à nhầm rồi, phải là "khuỷu tay hướng ra ngoài".

Cố An Trạch tưởng rằng căn nhà tồi tàn này là gia đình của nam nhân đó và hai ông cháu là thân nhân của hắn nên dù bị tiểu hài tử gầy yếu ghét bỏ cậu cũng nén giận. Sự thật do cậu mới khiến hắn bị đuổi gϊếŧ thương thế nặng nề, bọn họ nóng lòng lo lắng cho thân nhân nên trách cứ cậu có thể hiểu được.

Lỗi của bản thân Cố An Trạch không chối bỏ, cậu sẽ bồi thường cho bọn họ thích đáng đồng thời sẽ đòi lại công đạo cho mấy người A Tứ, có nợ phải trả có oán phải đòi, đạo lý này Cố An Trạch triệt để thấu rõ sau hôm nay.

Khi A Lâm đem nước ấm vào lau người cho Viên Bân, Cố An Trạch không thể nhịn được nữa, vung tay đoạt lấy chậu gỗ, xắn tay áo đích thân chăm sóc hắn.

Đáng thương A Lâm suy dinh dưỡng thấp còi tranh không được chậu gỗ, đồng thời sợ đổ nước nóng vừa nấu xong sẽ làm chậm trễ cứu chữa Bân ca nên nghiến răng nghiến lợi đứng một bên bắt bẻ hành động vụng về của tiểu thiếu gia.

"Đừng có động vào vết thương, này, Bân ca đau đến nhíu mày rồi. Ngươi có làm được không?"

"Ngươi đừng ồn ào nữa!"

"Ngươi phải vắt khô khăn chứ, đưa cho ta làm đi."

"Ngươi im miệng!!!"

Hai người chăm sóc, một hướng dẫn một thực hành cãi nhau đỏ mặt tía tai nhưng không dám động tay động chân sợ làm ảnh hưởng đến nam nhân trên giường.

Tư thế nhẹ nhàng bảo hộ vô thức bộc lộ ra theo từng hành động nhưng hai hài tử vẫn chưa nhận ra nam nhân này đã vô thanh vô tức xâm nhập vào nhân sinh, bẻ nó theo hướng ngoặt khó đoán.

Cố An Trạch một bụng tức giận với hài tử trước mắt mà không thể phát tác, chỉ cố gắng làm tốt công việc chăm sóc người khác lạ lùng lần đầu tiểu thiếu gia đυ.ng đến, hóa ra lau người là một bộ môn độ khó rất cao, cậu phải học hỏi thật nhiều.

Ngẫm nghĩ, nam nhân này tên gọi Bân ca sao?

Cậu nhớ ký rồi.