Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cố Sự

Chương 141: Sở Tích Nguyệt - Bạch Y Môn.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Linh Văn Khách Sạn là một trong những khách sạn lớn bậc nhất Đế Đô Tiên Giới, nhìn một chút khách nhân của nơi này liền biết không phải người tầm thường, đảo một vòng đã nhìn thấy vô số Tiên Đế, Tiên Tôn nhiều đến nỗi muốn đếm cũng không hết.

Chỉ là một khách sạn ở Đế Đô liền xuất hiện nhiều Tiên Đế như vậy, so ra với Kiếm Vực thì đúng là Kiếm Vực thua xa cả trăm vạn dặm, ở Kiếm Vực Tiên Tôn đã được xưng chí tôn, đứng hàng bậc nhất cường giả, còn ở nơi này Tiên Tôn, Tiên Đế đi đầy đất, đúng là một cảnh tưởng làm người khác giật mình.

Sở Tích Nguyệt bước vào Linh Văn Khách Sạn thuê phòng, ở nơi này cũng khá là an toàn, có lẽ sẽ không ai nhận ra thân phận của nàng, dù sao Kiếm Vực quá nhỏ so với Đế Đô, Kiếm Vực đúng là không thể so sánh, còn về Thiên Ảnh Tổ Chức nàng hiện tại không biết rõ tình hình của tổ chức này như thế nào nên cũng không quá quan tâm.

"Tiểu Nhị cho ta một phòng tốt nhất, mang lên thức ăn ngon nhất mà các ngươi có!" Sở Tích Nguyệt đi lại gần thuê phòng.

"Xin lỗi cô nương, Linh Văn Khách Sạn chúng ta chỉ tiếp đón Tiên Tôn, Tiên Đế mà thôi" Tiểu Nhị nhìn thấy tu vi của nàng chỉ là Chân Tiên Cảnh liền xem thường, ngay cả hắn là một tên Tiểu Nhị tu vi đã là Tiên Vương Cảnh, Chân Tiên Cảnh cũng muốn thuê phòng ở Linh Văn Khách Sạn là điều không thể.

"Ta có Tiên Thạch, chẳng lẽ khách sạn các ngươi chê Tiên Thạch?" Sở Tích Nguyệt hiếu kì hỏi, lần đầu tiên nàng nghe nói quy định như vậy, chỉ có Tiên Tôn, Tiên Đế mới có thể thuê phòng.

"Cô nương, Tiên Thạch có nhiều đi chăng nữa cũng không được, quy củ là quy củ, ta chỉ là một Tiểu Nhị không thể làm trái quy tắc" Sở Tích Nguyệt cũng hết cách, nàng lắc đầu định bước ra ngoài, dù sao tu vi của nàng lộ ra chỉ là Chân Tiên Cảnh, bây giờ mà lộ ra tu vi thực sự liền không ổn.

"Ừm, ta không làm khó ngươi!"

Lúc này từ bên ngoài bước vào hai nữ nhân, nhìn thấy hai nữ nhân này cách khách nhân đều trầm trồ một tiếng, hai người này cực kỳ xinh đẹp động lòng người, hai người bọn họ đúng là chim xa cá lặng, xinh đẹp đến nỗi ngay cả Tiên Đế thèm muốn đến phát điên, nhưng mà bọn họ nào dám lại gần, nhìn cách ăn mặc của họ liền biết là người của Bạch Y Môn.

"Tiểu Nhị cho chúng ta một phòng thượng hạng" Bạch Vân Thiền mở miệng nói.

"Được, mời Bạch Tiểu Thư lên lầu" Tiểu Nhị cung kính mời hai nữ nhân vừa bước vào lên lầu.

"Khoang đã, vì cái gì hai nữ nhân này tu vi cũng chỉ Chân Tiên Cảnh như ta, nhưng bọn họ lại có thể vào trong, còn ta thì không thể?" Sở Tích Nguyệt lúc này liền tức giận, ban đầu nói là quy củ, nhưng hiện tại lại dám phá hư quy củ trước mặt nàng.

Trên lầu.

"Nữ nhân kia là ai? Lại dám cản đường của Bạch Vân Thiền, không biết sống chết hay sao?" Vương Vũ Long liếc nhìn người ngồi kế bên nói chuyện.

"Có lẽ là người mới đến Đế Đô, không hiểu quy củ mà thôi, lát nữa bị Bạch Vân Thiền giáo huấn liền hiểu rõ" Vương Thiên Long liếc nhìn xuống dưới cười nói.

Hai người này chính là Tam Thiếu Gia cùng Tứ Thiếu Gia của Đế Vương Môn, tu vi đều là Địa Đế là những thiên tài hàng đầu của Đế Vương Môn, ở Đế Đô không một ai dám đắc tội bọn họ.

Bên dưới lầu.

"Cô nương hai vị này là Tiểu Thư của Bạch Y Môn, họ có thể vào bất cứ nơi đâu mà không cần để ý quy tắc" Tiểu Nhị liền giải thích cho Sở Tích Nguyệt, hắn sợ hai người của Bạch Y Môn nổi giận, hắn liền gặp tai họa.



"Quy củ là quy củ, lại có người dám làm trái, Linh Văn Khách Sạn các ngươi làm ăn như vậy?" Sở Tích Nguyệt nhìn Tiểu Nhị nói lớn, nàng thật sự không muốn chấp nhất chuyện này, nhưng ngày đầu đến Đế Đô lại gặp loại chuyện như này làm nàng thật sự không vui.

Bạch Vân Thiền khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt của nàng lóe lên một tia lửa giận, nàng thật sự không thể tin được lại có người dám chỉ trích nàng.

"Quy củ chung quy vẫn chỉ danh cho kẻ yếu, đối với kẻ mạnh mà nói vô dụng!"

Bạch Vân Thiền khí cơ lộ ra, tu vi Tiên Tôn cũng bộc phát mà ra.

"Tu vi như thế này đã được chưa" Ánh mắt Bạch Vân Thiền lạnh lùng, liếc nhìn sang nha hoàn của mình như phân phó điều gì đó.

Bạch Vân Thiền lạnh lùng quay người bước lên lâu, nàng không muốn để ý đến chuyện vừa rồi, nha hoàn của nàng đã đủ giải quyết chuyện này.

"Hừ, thứ không biết sống chết, ngay cả Đại Tiểu Thư của Bạch Y Môn cũng dám mạo phạm" Bạch Huyền rút ra thanh kiếm ngay hông xuất thủ, đâm mạnh về phía Sở Tích Nguyệt.

Sở Tích Nguyệt nở một nụ cười, hai ngón tay phất nhẹ một cái, Bạch Huyền liền không có lực phản kháng bị đánh văng ra ngoài, cả người vô lực đứng dậy, trong miệng phun ra mấy ngụm máu lớn.

Bạch Vân Thiền nghe thấy động tĩnh quá lớn cũng có chút hiếu kỳ quay đầu nhìn lại, nhưng làm cho nàng bất ngờ là người bị đánh bại không phải Sở Tích Nguyệt mà là Bạch Huyền. Nhìn thấy Sở Tích Nguyệt không một chút thương tổn, Bạch Huyền vết thương lại cực kỳ nặng nề, nàng hoài nghi không biết nữ nhân này là ai tại sao có thể làm điều này, phải biết Bạch Huyền tu vi Thiên Tôn Cảnh còn cao hơn nàng một tiểu cảnh giới.

"Ngươi dám làm Bạch Huyền bị thương?" Bạch Vân Thiền tuy rất tức giận, nhưng không dám ra tay, nàng biết mình không phải đối thủ của Sở Tích Nguyệt.

"Thế nào, nàng ta có thể ra tay với ta, bị ta đánh trọng thương liền tức giận?" Sở Tích Nguyệt cười nói.

"Ngươi, ngươi không biết thân phận của ta là gì sao?"

"Ngươi có thân phận gì liên quan gì đến ta!"

Bạch Vân Thiền liếc nhìn lên lầu, nàng liền nhìn thấy Vương Vũ Long cùng Vương Thiên Long đang ở bên trên, nàng liền mở miệng nhờ vả.

"Vũ Long, Thiên Long ca, nữ nhân này ức hϊếp ta" Bạch Vân Thiền thay đổi thái độ, nàng nhìn hai người này nũng nịu mong muốn họ giúp đỡ.

"Vân Thiền tiểu muội, ngay cả muội mà cũng có người dám đắc tội?" Vương Vũ Long từ trên lầu đáp xuống, khuôn mặt vui vẻ cười nói.

"Ừm, là nữ nhân đó ức hϊếp ta" Bạch Vân Thiền hai mắt rưng rưng sắp khóc, ngón tay chỉ thẳng xuống Sở Tích Nguyệt.

Sở Tích Nguyệt cũng không biết nữ nhân này làm trò gì, đánh không lại liền nũng nịu gọi người, con cháu thế gia toàn là như thế này sao, nàng đúng là không thể tin được.



"Hừ, nữ nhân từ đâu đến, lại dám ức hϊếp Vân Thiền muội muội của ta" Vương Vũ Long hừ lạnh một tiếng, tu vi Địa Đế lộ ra, như là đang muốn chấn nhϊếp Sở Tích Nguyệt.

"Ngươi lại là tên nào nữa đây?" Sở Tích Nguyệt cũng hết cách với đám người này, muốn đánh liền đánh tại sao phải nói nhảm nhiều như vậy chứ.

"Ngay cả bổn thiếu gia còn không biết, vậy được hôm nay bổn thiếu gia nói cho ngươi biết"

"Ta là Tứ Thiếu Gia của Đế Vương Môn, là một trong những thiên tài bậc nhất của Đế Vương Môn, tương lai có thể trở thành Gia Chủ của Đế Vương Môn, ngươi đã biết hay chưa!" Vương Vũ Long luyên thuyên nói về thân phận của mình, nhưng dường như Sở Tích Nguyệt không thèm để ý đến hắn cho lắm thì phải.

"Hả, tên điên từ đâu tới, nói điên nói khùng cái gì đó, Đế Vương Môn là thứ gì chứ" Sở Tích Nguyệt nghe tên này ôn ào thật mệt mỏi, nàng hiện tại chỉ muốn lên lầu nghỉ ngơi mà thôi.

"Nữ nhân ngu ngốc muốn chết" Vương Vũ Long tức giận, tốc độ tăng lên một cách đáng sợ tung quyền về phía Sở Tích Nguyệt.

Sở Tích Nguyệt nhìn thấy Vương Vũ Long lao đến, nàng nhẹ nhàng phất tay xuống một cái, áp lực từ người nàng tỏa ra liền đè ép Vương Vũ Long xuống mặt đất.

Vương Vũ Long bị một áp lực vô hình ép xuống, muốn đứng dậy nhưng không thể đứng dậy, áp lực này quá lớn, ngay cả khi hắn đã dùng đến toàn bộ tu vi cũng không thể nhúc nhích được một tí.

Sở Tích Nguyệt không thèm để ý đến Vương Vũ Long, đi lại gần Tiểu Nhị nói.

"Cho ta một phòng tốt nhất, thức ăn ngon nhất mang lên cho ta" Sở Tích Nguyệt nhìn Tiểu Nhị dặn dò.

Lúc này Bạch Vân Thiền nhìn thấy Vương Vũ Long bị Sở Tích Nguyệt dùng áp lực đè ép xuống mặt đất, nàng cũng không thể chịu nổi, cả người phi hành mà lên tấn công Sở Tích Nguyệt.

Sở Tích Nguyệt cảm tháy những người này đúng là rất ngu ngốc, đã đánh không lại còn dám chạy lại tấn công nàng, nếu đây không phải Đế Đô mà là ở nơi khác, nàng đã gϊếŧ sạch đám người này rồi.

"Nữ nhân khốn kiếp, chết đi cho ta" Bạch Vân Thiền lao đến vung kiếm về phía Sở Tích Nguyệt.

"Hừ" Sở Tích Nguyệt hừ lạnh, lại một lần nữa dùng áp lực bắt hai người Vương Vũ Long, Bạch Vân Thiền quỳ xuống dưới.

"Tội chết có thể tha, tội sống không thể tha, quỳ đó ba ngày cho ta, kẻ nào giúp đỡ kết cục liền giống như bọn hắn" Lời nói vừa dứt Sở Tích Nguyệt đi thẳng lên lầu không thèm để ý mọi chuyện ở phía dưới nữa.

Vương Thiên Long nhìn thấy Sở Tích Nguyệt bước lên lầu hắn mới dám xuất hiện, hắn cũng không phải kẻ ngu ngốc mà lao xuống giúp đỡ Tứ Đệ của mình. Hắn sẽ trở về Đế Vương Môn, Bạch Y Lâu gọi người đến giúp đỡ, một mình hắn là không thể làm được điều gì.

Sở Tích Nguyệt nhìn thấy Vương Thiên Long rời đi, nàng lúc này nở một nụ cười quỷ dị, từ lúc ban đầu khi nghe đến Bạch Y Môn nàng đã có kế hoạch sẽ dụ người của Bạch Y Môn đến nơi này, không ngờ lại có thêm Đế Vương Môn tham gia vào, đúng là một mũi tên trúng hai đích.

Trước khi đánh lên Thiên Đình nàng muốn hủy diệt Gia Tộc của Thiên Đế trước, nàng muốn cho hắn biết cảm giác bị diệt tộc là như thế nào, nàng muốn cho Thiên Đế cảm nhận được những thứ nàng từng trải qua, không những thế nàng còn muốn cướp đi Bàn Đạo Thụ vô cùng trân quý của Thiên Đế và Thiên Hậu.
« Chương TrướcChương Tiếp »