Chương 13

Gin chỉ để ý đến cô gái trên cổ hắn liên tục nhích tới nhích lui, nhưng vì Ariel luôn là nghịch ngợm như vậy nên hắn chỉ nhìn cô cảnh cáo một cái liền phớt lờ cô.

Ariel chỉ có thể ngậm bồ hòn.

Không phải, đại ca.

Tôi có việc mà!

Ariel cũng muốn tìm một cái cây ở chỗ hoang vắng để ẩn mình giống như những tộc nhân tình linh mà cô đã từng thấy trước đây, nhưng hiện tại xung quanh toàn là người, cô cũng không thể nào rời đi trước bao nhiêu con mắt như vậy được.

Trên sân vẫn đang tiếp tục suy luận, mọi người đều lập luận rõ ràng. Ngay cả người mới chỉ nghe qua loa đại khái như Ariel cũng đã biết mọi chuyện đang phát triển như thế nào.

Trước hết, Gin và Vodka là những người đầu tiên bị loại khỏi danh sách nghi phạm… Bởi vì trước đó họ không có quen biết gì với nạn nhân cả, với lại vết thương trên người của nạn nhân là bị đâm bằng một con dao nhỏ hướng từ dưới lên trên, cho nên chỉ có Kazumi Imai và Gokshali mới có thể làm được như vậy.

Gin lạnh nhạt liếc nhìn từ khi nhìn thấy hắn đến giờ vẫn luôn thiếu tự nhiên Gokshali.

Thân phận của hắn thật đúng là đã bị tiết lộ, chỉ là không biết bị tiết lộ từ đâu mà thôi.

Vẻ bề ngoài của Amuro Tooru và Hayakawa Miles rất dễ lừa người, nhưng cái tên dược sĩ này trông vẫn rất sợ hãi, mà bọn họ là đặt mua vé riêng, cho nên có thể thấy được thông tin đã bị rò rỉ từ trong nội bộ tổ chức rồi.

Gin không nghi ngờ Hayakawa Miles là bởi vì gã ta cũng tham gia vào nhiệm vụ lần này, mà gã ta cũng sẽ bị trừng phạt nếu nhiệm vụ thất bại. Việc này đối với một người vừa mới tiếp quản thế lực của Sake đang trong giai đoạn sứt đầu mẻ trán như gã ta mà nói, chắc chắn là có hại nhiều hơn có lợi rồi.

Amuro Tooru hắn thậm chí còn không bỏ vào mắt.

Một người mới vừa mới gia nhập tổ chức hoàn toàn không thể tiếp xúc đến tin tức của hắn chứ đừng nói đến việc biết trước về thông tin nhiệm vụ.

Người đàn ông tóc trắng khoanh tay suy nghĩ về nhiều vấn đề khác nhau trong tổ chức cũng như cách giải quyết nếu Goksali thực sự bị cảnh sát bắt đi. Nhưng không ngờ đến là chủ đề câu chuyện lại bất ngờ chuyển hướng đến trên người Amuro Tooru.

"Nhưng người đàn ông tóc vàng này chắc chắn đã từng vào phòng tôi!"

Goksali chỉ vào Amuro Tooru, người ngay từ đầu đã núp sau lưng mọi người, kích động nói.

Amuro Tooru từ khi bước vào căn phòng này đã thầm than không ổn, bởi vì anh ta vậy mà lại nhìn thấy lớp trưởng đã không gặp gần một năm kể từ khi tốt nghiệp của mình.

Sau khi tốt nghiệp, anh ta được bí mật huấn luyện nửa năm, sau đó lại dành thêm nửa năm nữa để hoàn thiện việc đắp nặn thân phận Amuro Tooru này, sau đó anh ta đã được gia nhập vào tổ chức theo như kế hoạch.

May mà ngay từ đầu anh ta đã lặng lẽ trốn ở sau lưng Hayakawa Miles không lộ diện, mãi cho đến khi lớp trưởng đang suy nghĩ về bằng chứng ngoại phạm của Gokshali thì mới lộ diện ra tới, cho nên sự ngạc nhiên của lớp trưởng mới không quá mức rõ ràng.

Nhưng người đến đây chỉ để giúp Gin làm bằng chứng ngoại phạm thuận tiện để mắt đến mục tiêu nhiệm vụ luôn như anh ta lại bị mục tiêu nhiệm vụ chỉ ra và xác nhận chính mình đã lẻn vào phòng ăn trộm đồ trong phòng của hắn ta.

Trước ánh mắt của mọi người, Amuro Tooru cười giơ tay lên, giống như là bất đắc dĩ lại giống như là buồn cười: "Tôi và ông Gokshali đều không quen biết nhau, sao tôi lại vào phòng ông trộm đồ được chứ?"

Lúc này Gokshali không kiềm chế được nở một nụ cười đắc chí: "… Nếu cậu nói cậu chưa từng vào phòng tôi."

“Vậy thì tại sao chiếc điện thoại di động lưu thông tin thí nghiệm quan trọng của tôi lại ở trong túi của cậu hả?!”

Amuro Tooru vẻ mặt ngẩn ra, thầm kêu xong rồi.

Đó là chiếc điện thoại di động Gokshali sẽ giao dịch với người khác vào hôm nay mà tổ chức trước đó đã lấy được!

Nếu thứ này được lục soát từ trên người anh ta ra thì thật sự là không thể giải thích được.

Nhưng hiện tại Amuro Tooru vẫn đang mặc quần áo đồng phục của nhân viên phục vụ, chỉ có một cái túi rất nông, căn bản là không có cách nào giấu điện thoại được.

Đúng vậy.

Bên ngoài Amuro Tooru và Hayakawa Miles không quen biết gì với Gin cả, họ được gọi đến đây như những người đã từng gặp hắn trước đây mà thôi.

Gin khinh thường cười nhạo một tiếng, đi về phía Amuro Tooru giơ tay ra: "Đây là chiếc điện thoại tôi đánh rơi lúc nãy. Chỉ là để tạm ở chỗ cậu ta khi gặp nhau vừa nãy thôi."

Amuro Tooru cân nhắc ý nghĩ của Gin, cẩn thận lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra, lại nhìn thấy người đàn ông tóc trắng ở trước mặt anh ta công khai từ trong cổ tay áo trượt ra một chiếc điện thoại khác giống y hệt để đánh tráo điện thoại của Gokshali.

Vừa rồi, Gin nhân lúc sự chú ý của mọi người đều hướng về phía Amuro Tooru đã lấy chiếc điện thoại di động của Ariel từ chỗ Vodka, nhét vào cổ tay áo của mình rồi sau đó tiến hành màn đổi trắng thay đen này.

Ariel đang cẩn thận giấu mình trong cổ áo Gin nên không biết điện thoại của mình đã bị lấy ra, chỉ nghĩ rằng Gin là có biện pháp khác.

Lúc này toàn thân cô nóng đến mức cô cảm thấy hai má của mình cũng nóng bừng bừng, thậm chí còn nóng hơn cả hõm cổ Gin một chút.

Vào lúc này, cả khứu giác lẫn xúc giác đều sẽ nhạy cảm hơn bình thường rất nhiều.

Ariel có thể ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trên người Gin, có vẻ như vừa rồi khi ở sảnh nhiệm vụ cũng không được suôn sẻ cho lắm.

Cũng đúng thôi, vì mục tiêu nhiệm vụ không xuất hiện ở sảnh nên mọi việc sẽ không diễn ra suôn sẻ rồi.

Chỉ là, cái mùi thuốc lá khiến người ta chán ghét thường ngày này, vào lúc này lại quyến rũ đến bất ngờ.

Trộn lẫn với mùi rượu thuốc thường trực trên cơ thể Gin là mùi nước giặt thoang thoảng mà chỉ có để sát vào mới có thể ngửi thấy được, còn có mùi sữa tắm hoặc là thứ gì đó tỏa ra từ da thịt Gin, hòa quyện thành một loại hương vị rất nguy hiểm nhưng lại rất trưởng thành chỉ có ở trên người Gin.

Ariel giống như một con mèo ngửi được mùi cỏ mèo, bị mê đến thần hồn điên đảo, nếu không phải tạm thời còn giữ lại được chút ý thức thì có lẽ cô đã nhịn không được mà liếʍ láp làn da trắng nõn trước mắt mình này rồi.

Thơm quá, mịn quá.

Cổ Gin là một trong số ít những nơi không có cơ bắp hay vết thương gì hết, còn có một chấm nhỏ nhạt màu gần như vô hình ẩn dưới lớp tóc suôn mượt.

Vào lúc này Ariel còn có tâm trí bớt chút sự chú ý để phân tích một chút.

Nó không giống như là nốt ruồi mà giống như là một vết sẹo do ống tiêm để lại vậy.

Chỉ là vị trí này cũng không phải là vị trí thường hay tiêm nha.

Ariel cắn tóc của Gin nhẫn nại, sau đó khẽ lôi tóc Gin để thu hút sự chú ý của hắn.

Nhưng bây giờ mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn.

Gin đưa điện thoại cho Vodka như không có chuyện gì xảy ra, sau đó Vodka lại đưa nó cho Date Wataru.

Một tiếng hừ khẽ gần như không nghe thấy được vang lên, khiến Amuro Tooru nghi hoặc nhìn thoáng qua, nhưng sau khi không nhận thấy bất kỳ động tác nào từ những người khác, anh ta chỉ hơi cau mày, cứ nghĩ rằng là chính mình nghe nhầm.

Date Wataru mở chiếc điện thoại di động toàn màu trắng này ra trước mặt mọi người.

Gokshali tự cho rằng mình đã nắm sẵn chiến thắng trong tay, thúc giục người đàn ông cao lớn: "Click mở phần mềm có thời gian sử dụng lâu nhất, sau đó nhập mật khẩu vào là có thể xem được thông tin nghiên cứu của tôi rồi."

Date Wataru nhìn cái phần mềm màu hồng đó, chần chừ ngẩng đầu lên, ánh mắt vi diệu nhìn lướt qua Gokshali và Gin, khiến Amuro Tooru đều phải đổ mồ hôi lạnh hộ anh ấy.

Người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là cảm thấy cứ phải xem nội dung của phần mềm là gì trước đã rồi lại đưa ra quyết định.

Anh ấy thận trọng click mở phần mềm có tên là "Mantang" này ra, sau đó không khỏi hít sâu một hơi khi nhìn thấy giao diện màu hồng tự động mở đến nội dung xem gần nhất.

“Ông Gokshali này.” Date Wataru cố gắng tìm từ để diễn đạt: “Xin hỏi, cái thông tin nghiên cứu mà ông nói đến là… này hả?”

Đã thế không chỉ là mua full bộ, mà còn tặng thưởng 3.000 yên nữa chứ.

Trông có vẻ như rất đam mê.

Gin cũng nhận thấy được có gì đó sai sai, tầm mắt hắn hơi nghiêng xuống nhìn về phía màn hình điện thoại, sau đó rơi vào trầm mặc.

Trên màn hình đang chiếu cảnh kích động ôm hôn của nam nữ chính trong phần kết phim, bình luận của Ariel còn biến thành một dòng nhắn màu vàng chói sáng ở phía trên lướt qua.

[Ahhh thật là ngọt ngào quá đi!]

Hắn suy nghĩ một giây rồi quả quyết nói: “Đây hẳn là điện thoại di động của nhân viên phục vụ rồi.”

Vẫn là để anh ta bị bắt đi thôi.

*

Bởi vì không tìm thấy thông tin mà Gokshari nói đến đó, hơn nữa cả Gin lẫn Gokshali đều không thừa nhận đây là điện thoại di động của mình, cho nên việc Gokshali nói rằng Amuro Tooru đã lẻn vào phòng mình liền không giải quyết được gì hết.

Bởi vì không có chứng cứ cộng thêm Gin có thái độ hợp tác tốt đẹp, hơn nữa toàn bộ căn phòng đều đã bị Date Wataru lục soát một lượt, thế nên sau khi anh cảnh sát bị ngất kia vừa tỉnh dậy, mấy người liền quyết định di chuyển đến phòng khách trên thuyền.

Nhưng Gin nãy giờ vẫn luôn im lặng lại đột nhiên lên tiếng nói mình cảm thấy không khỏe, muốn ở lại trong phòng nghỉ ngơi một lát.

Từ phòng khách cách đó không xa có thế thấy rõ ràng toàn bộ hành lang, chỉ cần Gin đi ra ngoài là có thể nhìn thấy ngay, thế nên Date Wataru đã đồng ý để Gin ở lại trong phòng nghỉ ngơi.

Thấy mấy người đã đi xa, Gin lúc này mới cau mày lôi Ariel càng ngày càng quá mức ra: "Cô đang làm gì vậy?"

Ariel sắp khóc nói: "Nóng quá."

Tinh linh hoa bé nhỏ khuôn mặt hồng hồng, đôi mắt xanh long lanh ươn ướt, giống như là bị oan úc lắm vậy: “Tôi đến kỳ động dục rồi.”

Cho dù là Gin thì vào lúc này cũng có chút kinh ngạc: "Kỳ động dục?"

Ariel ôm lấy đầu ngón tay lạnh lẽo thoang thoảng mùi thuốc lá của Gin, không nhịn được bắt đầu cọ xát qua lại: "Ừm... Chính là điều mà tinh linh khi trưởng thành… Đều sẽ trải qua..."

Mát quá, thật là thoải mái.

Ariel dúi khuôn mặt mềm mại của mình vào kẽ ngón tay của Gin, thậm chí ánh mắt cô cũng đang bắt đầu trở nên mơ màng.

Cô có thể miễn cưỡng giải thích được chuyện gì đang xảy ra đã là cố gắng lắm rồi.

Gin khẽ cử động ngón tay nhưng lại bị giống như sợ hắn trốn mất Ariel ôm chặt lấy.

Tinh linh hoa bé nhỏ ngày thường vốn rất dễ tính lúc này lại tỏ ra chút hung hăng kiêu ngạo và tính chiếm hữu, rõ ràng trong tay chỉ có thể ôm được ba ngón tay, nhưng lại vẫn tham lam muốn kéo nốt hai ngón còn lại lại nữa.

"Đưa, đưa đây!"

Đều là của Ariel!