Chương 15

Gin liếc nhìn Vodka đang đứng ở bên cạnh một cái, thấy anh ta dù đeo kính râm nhưng vẫn có vẻ khá là khờ ngốc, hắn bực bội rút một điếu thuốc ra, nói: "Thay đổi kế hoạch, bảo hai tên kia đi xử lý hắn ta đi."

Thân phận hiện tại của Amuro Tooru vẫn là nhân viên phục vụ trên thuyền, cho nên anh ta đã quay lại sảnh sau khi vụ án đã sáng tỏ.

Hayakawa Miles cũng nhanh chóng rời đi.

Mới vừa rồi khi ở trong phòng, Gin nhìn thiếu nữ đang nằm trong lòng thở hổn hển vì động tác của mình, hắn cũng không có ý kiềm chế chính mình.

Nhưng ngay khi hắn vừa mới cởi chiếc cúc áo đầu tiên ra thì thiếu nữ đột nhiên lại thu nhỏ lại, hơn nữa còn vô cùng thỏa mãn ngủ ngon lành, thậm chí bụng nhỏ đều lên xuống phập phồng vô cùng nhịp nhàng.

Gin: "..."

Nghĩ đến đây Gin càng bực bội hơn. Hắn móc chiếc máy nghe trộm vừa mới tìm thấy được ở trong phòng ra khỏi túi, ném nó xuống biển.

Vodka thận trọng hỏi: "Cái máy nghe trộm này là..."

Xem đại ca có vẻ như không muốn điều tra.

Gin hai đút túi, hừ lạnh một tiếng nói: "Còn có thể là ai vào đây nữa?"

Còn ai khác vào đây ngoài Hayakawa Miles, ‘kẻ thù’ luôn cố gắng hết sức muốn bắt được nhược điểm của hắn cơ chứ?

Nhưng Gin hiện tại không có ý định giả vờ giả vịt lá mặt là trái với gã ta. Mà Hayakawa Miles cũng biết rất rõ điều này cho nên bị phát hiện cũng là chuyện hết sức bình thường, nếu nghe được điều gì đó bí mật mới là vui sướиɠ bất ngờ.

Quả nhiên.

Sau khi Hayakawa Miles trở về phòng của mình liền nhìn thấy cấp dưới vẻ mặt khó xử lắc đầu với mình.

Người đàn ông đeo kính gọng đen cũng không hề ngạc nhiên, gật đầu rồi để hắn ta rời đi.

Hayakawa Miles được Sake bồi dưỡng để làm người thừa kế. Cả hai người bọn họ đều không giỏi võ nên mỗi lần ra ngoài luôn sẽ sắp xếp người túc trực trong bóng tối.

Ngoài việc chịu trách nhiệm về sự an toàn của bọn họ, những người này có đôi khi còn sẽ làm những việc khác nữa.

Chẳng hạn như giám sát hoặc là nghe lén.

Khả năng quan sát ở cự ly gần mà không bị người đàn ông phát hiện thật sự là quá nhỏ, cho nên Hayakawa Miles mới có cũng được không có cũng chẳng sao đặt một cái máy nghe trộm ở trong phòng Gin.

Thấy Hayakawa Miles ra hiệu cho mình rời đi, cấp dưới của gã ta do dự một lúc.

Chàng trai tóc màu nâu nhạt cau mày nhìn hắn ta: "Sao vậy?"

Cấp dưới của gã ta cũng chính là Shigeta Saya ngập ngừng nói: “Mặc dù Gin đã bật thiết bị che chắn ngay khi vừa trở về phòng, nhưng mà… Khi anh ta ở một mình trong phòng, bỗng nhiên tác dụng của thiết bị che chắn không rõ lý do đã mất tác dụng."

Hayakawa Miles mệt mỏi tháo kính ra, không hề hy vọng với những gì Gin lầu bầu một mình: "Thì sao."

Gã ta còn chưa ăn trưa, vốn định về phòng suy nghĩ xem nên ăn cái gì, nhưng không ngờ lại có một vụ án bất ngờ trì hoãn gần một giờ của gã ta.

Shigeta Saya hạ thấp giọng, giọng điệu cũng trở nên có chút vi diệu, dường như cảm thấy lời nói của mình có chút khó có thể tin được: “Tôi nghe thấy tiếng thở hổn hển của một người phụ nữ trong đó.”

Động tác lau kính của Hayakawa Miles khựng lại, ngẩng đầu nhìn cấp dưới đang cúi đầu không dám nhìn chính mình: "...Cậu hẳn là đã biết hậu quả của việc nói dối tôi là gì."

Toàn thân Shigeta Saya căng thẳng: "Tôi có thể đảm bảo rằng tôi không nói dối một câu nào cả!"

Mới đầu hắn ta thậm chí còn tưởng rằng là Gin đang trêu cợt bọn họ, chẳng hạn như để máy nghe trộm ở bên cạnh phim heo gì đó. Mặc dù điều này cũng rất khó có thể tin được, xét cho cùng thì thật sự là không thể tưởng tượng nổi một người máu lạnh đến mức hoàn toàn như Gin lại sẽ làm ra chuyện như vậy.

Nhưng vẫn còn dễ chấp nhận hơn việc sát thủ số một của tổ chức chơi bời lêu lổng với một người phụ nữ vô danh nào đó sau khi mọi người đã rời đi!

Shigeta Saya khi đó cũng không có mặt tại hiện trường, nhưng Hayakawa Miles vẫn luôn ạ đúng ở sảnh hợp tác với cảnh sát để giải quyết vụ án lại biết rất rõ.

Vẫn luôn đều để mắt đến Gin như gã ta làm sao có thể không biết Gin có ra ngoài hay không, cũng như là từ đâu tới trong sảnh tập trung chứ.

Nếu những gì Sayaka Saya nói là đúng thì chỉ có một khả năng thôi.

Người phụ nữ đó đã trốn ở trong phòng Gin trước khi họ đến rồi.

Dạ dày của Hayakawa Miles đã bắt đầu cảm thấy đau như một lời nhắc nhở, nhưng lúc này gã ta đã không tâm trạng để ý đến điều này nữa rồi, thay vào đó gã ta nhanh chóng mở cửa ra, đi về phía phòng Gin.

Khi gã ta rời đi, Gin vẫn chưa trở về phòng, cũng không có ai ra khỏi phòng… Mà Gin lại là đi về phía boong thuyền.

Hayakawa Miles ở đã xây dựng lại căn phòng của Gin mà gã ta vừa mới nhìn thấy ở trong đầu.

Nơi duy nhất trong căn phòng đó có thể giấu được người là...

Chàng trái tóc nâu đẹp trai nở một nụ cười nham hiểm… Người phụ nữ khiến Gin mong nhớ phải mang theo cùng khi đi làm nhiệm vụ.

Nếu bị gã ta bắt được thì.

Kiểu gì cũng có thể khiến Gin đau khổ chút đi?

*

Ariel không biết sự dao động từ trường tạo ra khi cô biến lớn có ảnh hưởng gì đến các thiết bị chính xác.

Vừa mới tiêu hao hết toàn bộ năng lượng, giờ cô lại trở lại trạng thái vô tư vô lo như trước.

Trong số những người ở đây chỉ có một mình tinh linh ăn uống no đủ cuối cùng cũng tỉnh dậy vì động tác không hề quan tâm đến cô của Gin.

Điều đầu tiên cô có thể cảm nhận được đó là mùi thuốc lá thoang thoảng tỏa ra từ cổ tay áo.

Đã hết động dục Ariel theo bản năng cau mày, bất mãn phàn nàn: "Thúi quá!"

Sao lại hút thuốc nữa rồi?

Cô vẫn còn ở trong tay áo mà!

Gin đang ngắm biển có thể rõ ràng nghe thấy giọng nói của cô, nhưng hắn lại chỉ cười khuẩy một cái không thèm đáp lại.

Ariel có thể nhìn thấy biển rộng xanh thăm thẳm trước mặt, còn có hải âu bay lượn xung quanh từ trong tay áo của Gin. Cô hào hứng kéo tay áo Gin hỏi: "Tôi có thể ra ngoài được không?"

Gin không ra tiếng ngăn cản cô nói chuyện, vậy có nghĩa là không có ai khác ở xung quanh cả, nhưng nếu muốn ra ngoài thì chưa chắc, không giống như là nói chuyện, nếu tinh linh bay trên không trung thì sẽ rất dễ dàng bị phát hiện.

Nghe giọng điệu hoạt bát như thường của Ariel, Gin trong lòng có chút kỳ quái, nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất: "Được."

Không có suy nghĩ kỳ lạ gì là tốt nhất.

Ariel không biết Gin đang nghĩ gì, cô chỉ đơn giản thô bạo phân loại Gin thành kẻ chăn nuôi có thể gần gũi trong thời kỳ động dục, là kiểu dùng xong có thể vứt.

Sau khi được sự đồng ý của Gin, Ariel từ trong tay áo Gin thì đầu ra.

Mái tóc vừa bị cọ xát đến rối tung bay lên theo làn gió biển thổi qua, toàn bộ cơ thể của Ariel cũng bay ra khỏi cổ tay áo của Gin.

Tinh linh hoa lịch sự lễ phép còn không quên cảm ơn Gin: "Vừa rồi thật là quá phiền toái anh rồi. Thời kỳ động dục của tôi đột nhiên đến. Tôi đều bị dọa sốc."

Đứng ở bên cạnh, đôi mắt dưới lớp kính râm của Vodka đột nhiên trợn to.

Chờ đã, anh ta vừa nghe thấy cái gì vậy?!

Động, động, động dục?!

Ariel á?!

“Bây giờ không phải lúc để nói chuyện này.” Gin lại châm một điếu thuốc khác. Không giống như hai người không có mục đích ngơ ngác nhìn biển rộng, ánh mắt Gin vẫn luôn đang quét qua toàn bộ con thuyền, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.

Hắn chán ghét nhân tố bất ổn.

Vì vậy Gin đã định đợi đến khi về nhà lại hỏi Ariel về việc cô biến lớn đột ngột, nhưng bây giờ… Quan trọng nhất vẫn là nhiệm vụ.

Bị huých nhẹ một cái Ariel cũng không hề tức giận.

Dù sao thì cũng là cô chiếm hời.

Phải làm sao bây giờ? Cô cảm thấy mình sau này không còn đủ tự tin để nổi giận với cái tên đáng ghét này nữa rồi.

Ariel thở ngắn than dài, nhưng cô lại không phải là kiểu người đắm chìm trong buồn phiền, rất nhanh đã ném việc này ra sau đầu.

Bởi vì sợ bị gió mạnh bất chợt thổi bay nên Ariel không dám bay lơ lửng ở trên không như trước mà là ngồi ở trên lan can đung đưa hai chân nhìn biển cả bao la trước mặt.

Tinh linh nhỏ cảm thán nói: "Thế giới thật là kỳ diệu."

Trong thế giới của cô, trong biển nổi tiếng nhất chính là tộc người cá.

Ngoại hình xinh đẹp nhưng lại vô cùng hung dữ.

Trong thế giới đó, tình hình của tất cả các chủng tộc kỳ dị đều không được tốt lắm, nhưng đều không có ngoại lệ là cực kỳ ghét con người.

Cũng không có cách nào cả, tại những chủng tộc khác cũng không nghĩ đến việc bắt một cá thể để mua vui hoặc bán lấy tiền cả.

Con người căn bản là không coi bọn họ như những sinh vật bình đẳng để đối đãi.

Nhưng hiện tại ở đây… Mặt biển bằng phẳng rộng lớn, thỉnh thoảng có tiếng kêu của hải âu, lâu lâu lại có loài cá nổi lên khỏi mặt nước.

Những con mực khổng lồ và loài chim hung dữ thích tấn công tàu thuyền đã hoàn toàn biến mất.

Cho dù chỉ là xem đến trong sách truyện miêu tả về cảnh tượng đó mà chưa từng được tận mắt nhìn thấy, nhưng Ariel vẫn không khỏi mất mát thở dài khi nhìn thấy cảnh tượng hoàn toàn khác với thế giới của mình trước mắt này.

Khi nào cô mới có thể về được nhà đây?

Ariel nghĩ như vậy, cũng nói ra khỏi miệng: "Khi nào tôi mới có thể về được nhà đây..."

Vodka đứng ở bên cạnh tuy không biết gì về khế ước giữa Ariel và Gin nhưng anh ta vẫn biết đến việc Gin đang giúp Ariel tìm cách trở về nhà.

Mặc dù rất là tò mò về thời kỳ động dục mà Ariel đã nói, nhưng điểm tốt nhất ở Vodka đó chính là anh ta biết điều, những gì không nên hỏi thì sẽ không hỏi, những gì không nên giấu thì sẽ không giấu.

Vì vậy nên anh ta cũng không tránh né Gin, trực tiếp an ủi cô: “Nhất định là có thể nha. Ariel, không phải nói cô có thể sống mấy trăm năm sao? Có lẽ một trăm năm sau, thế giới này công nghệ sẽ đạt tới trình độ có thể nhảy vọt qua thời gian và không gian ấy chứ.”

Ariel không quá hiểu biết. Cô nghi hoặc ngẩng đầu lên, chân cũng ngừng lắc, hỏi: "Thật sao?"

Vodka kỳ thực cũng không dám khẳng định, dù sao thì trăm năm nữa anh ta cũng đã chết rồi, nhưng vì an ủi Ariel anh ta vẫn là kiên quyết gật đầu: "Thật sự."

Ariel lại vui vẻ trở lại.

Gin nhìn hai cái tên ngây thơ này, kẻ dám nói người dám tin, từ trong khoang mũi phát ra một tiếng cười khuẩy khinh thường.

Ngu xuẩn.

*

Amuro Tooru mỉm cười phục vụ hành khách trong sảnh, cuối cùng anh ta cũng đã bắt được một cơ hội.

Sau khi bị một hành khách "vô tình" làm đổ đồ uống lên người, anh chàng phục vụ da bánh mật mỉm cười nói không sao, đồng thời nói với đồng nghiệp tạm thời bên cạnh rằng anh ta muốn đi tìm một bộ quần áo để thay.

Anh ta vừa mới nhận được tin nhắn từ Vodka, trong đó là kế hoạch tiếp theo.

Nhiệm vụ đầu tiên của anh ta cũng đã thay đổi, từ bắt giữ Gokshali đến gϊếŧ người diệt khẩu ngay trên thuyền.

Nhưng Amuro Tooru lại không định làm như vậy.

Anh ta cởi chiếc áo vest bên ngoài ra, bên trong là áo sơ mi trắng kết hợp với quần đen rất bình thường, sau đó anh ta lại tháo chiếc kính dùng để ngụy trang ra, ngay lập tức đã trông hoàn toàn khác với hình tượng anh chàng nhân viên phục vụ vừa nãy.

Mới đầu Amuro Tooru không có ý định làm bất cứ điều gì trong nhiệm vụ đầu tiên này của mình cả, nhưng bây giờ gần như đã là thiên thời địa lợi nhân hoà rồi.

Gin đã toàn quyền giao chuyện này lại cho anh ta và Hayakawa Miles, còn cảnh sát trông coi Gokshali là lớp trưởng.

Chỉ cần anh ta trước tiên đi đến phòng trông coi Gokshali, sau đó để lớp trưởng tuyên bố Gokshali đã chết, như vậy là nhiệm vụ sẽ hoàn thành thuận lợi.

Trong điện thoại của Gokshali quả thực là có một số thông tin về tổ chức, nhưng chỉ có thể xem được một phần nhỏ, còn những phần khác yêu cầu mật khẩu mở khóa mới có thể xem được.

Nếu tính mạng của Gokshali không được bảo vệ, như vậy những phần đó cảnh sát sẽ không bao giờ phá giải được.

Nhưng… Amuro Tooru chưa kịp làm bất cứ điều gì cả.

"Biu!"

Tiếng súng có lắp ống giảm thanh vang lên.

Nụ cười trên mặt người đàn ông tóc vàng đông cứng lại.

Anh ta nhìn Gokshali đang bị còng tay ngồi trên ghế mềm oặt ngã xuống đất. Khi quay đầu lại nhìn thì chỉ nhìn thấy người đàn ông tóc nâu với đôi mắt lạnh nhạt.

"Quá mất thời gian rồi đấy."

Hayakawa Miles nói.

"...Tôi sẽ rút kinh nghiệm." Amuro Tooru cảm thấy giọng nói của mình đều hơi run rẩy, điều này khiến anh ta phải siết chặt nắm tay để bản thân nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Hayakawa Miles cất súng đi, dẫn anh ta nhanh chóng rời khỏi từ lối khác: “Nhưng không ngờ được là cậu lại có thể dụ cảnh sát canh cửa rời đi nhanh như vậy đấy.”

Lúc này gã ta lại nở nụ cười ấm áp mà Amuro Tooru đã thấy lúc sáng: “Mặc dù còn thiếu kinh nghiệm nhưng năng lực của cậu cũng khá tốt đấy.”

Amuro Tooru không rảnh quan tâm đến tâm trạng của chính mình, căng thẳng đến mức sau lưng toát hết cả mồ hôi lạnh.

Anh ta là bị nghi ngờ sao?

Mặc dù anh ta đã trải qua rất nhiều khóa huấn luyện nằm vùng, nhưng chúng lại hoàn toàn khác với những gì anh ta thực sự đang phải đối mặt.

Anh ta là đồng loã.

Chuyện tốt anh ta không làm được, chuyện xấu cũng không làm được triệt để.

Tức là anh ta đã không nhanh chóng gϊếŧ chết Gokshali, khiến bản thân có thể thăng tiến hơn trong tổ chức, ẩn nấp càng sâu hơn.

Anh ta cũng không làm giống như suy nghĩ trước đó, bí mật giải cứu hắn ta để có thêm nhiều thông tin hơn.

Trong lúc hoảng hốt này Amuro Tooru đột nhiên hiểu ra thế nào là nằm vùng.

Là một người có lương tâm nhưng lại không nên có lương tâm.

Mỗi một lần làm nhiệm vụ đều sẽ khiến bọn họ cảm thấy đau khổ.