Chương 18

Ariel cảm thấy vô cùng tủi thân.

Vốn dĩ cô cũng không muốn bị ràng buộc với người đàn ông này, nhưng cô vẫn quyết định ở lại là vì hắn chăm sóc cô cũng khá là chu đáo.

Nhưng Ariel cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình.

Cô chính là nữ vương tinh linh đời tiếp theo. Mặc dù hiện tại đang sống lưu lạc ở bên ngoài, nhưng nếu cuộc sống ăn nhờ ở đậu nhà người khác đồng nghĩa với việc sẽ bị người ta ghét bỏ như vậy, thì cô thà rằng đi ra ngoài lang thang còn hơn.

Sao có thể không sống sót nổi được chứ?

Xuyên qua tầm nhìn mờ ảo, cô có thể mơ hồ nhìn thấy người đàn ông phía trên đang cẩn thận quan sát cô.

Trong ánh mắt là một loại suy nghĩ cùng giãy giụa mà Ariel không thể hiểu được.

Đôi cánh tình linh bị cô đè ép ở dưới thân, mỏng manh yếu ớt đến mức như là sẽ bị bẻ gãy nếu gặp phải cơn gió hơi mạnh một chút.

Đôi mắt vốn đã nhỏ nhắn của cô cũng đỏ hoe vì khóc, trông thật xấu cũng rất trẻ con, nhưng lại khiến Gin bó tay không thể làm gì được.

Một lúc lâu sau, Gin buông tay ra.

Hắn nhận ra rằng nếu hắn lại tiếp tục đuổi theo nữa thì sẽ có điều gì đó thay đổi.

“Chuyện bé xé ra to.” Người đàn ông nói như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra hết vậy, vẫn như thường lệ, giọng nói có hơi khinh thường cùng với chút trào phúng.

Nhưng trước khi Ariel nổi giận.

"Xin lỗi."

Giọt nước mắt trong mắt cô tình linh hoa đọng lại giữa chừng, rồi lại rơi xuống theo động tác của cô: "...A?"

Cô nghe nhầm rồi phải không?

Chàng trai trẻ làm ra hành động không phù hợp với hình tượng trong lòng của Ariel, nhìn thấy cô sửng sốt đến đại ra như vậy, trái lại lại cảm thấy có chút buồn cười.

“Trong lòng cô tôi chính là một người không biết xin lỗi là gì hả?”

Ariel không phải là Vodka.

Vì sự tin tưởng tuyệt đối vào bản thân, bình thường Gin chưa từng nói lời xin lỗi bao giờ cả… Không làm sai thì xin lỗi cái gì chứ.

Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không biết nói lời xin lỗi.

Nếu đó thực sự là lỗi của hắn thì việc nói lời xin lỗi chẳng phải là điều hết sức bình thường hay sao?

Từ khi còn nhỏ, Gin đã nhận thức được rằng bản thân mình sở hữu chỉ số IQ vượt xa người thường, cũng như nhận thức sâu sắc rằng những người xung quanh không thể theo kịp tốc độ của hắn.

Ngu xuẩn, chính là định nghĩa mà hắn gắn cho những người bình thường.

Bất kể là Vodka, Hayakawa Miles, thành viên mới hay là Sake.

Sự thật cũng đúng là như vậy.

Hắn đứng trên tất cả mọi người.

Hắn lựa chọn gia nhập tổ chức áo đen cũng chỉ là vì cảm thấy nó phù hợp với hắn, chứ chẳng liên quan gì đến lòng trung thành gì gì đó cả.

Làm sao mà con người có thể có tình cảm sâu sắc với cá vàng được chứ?

Sẽ có chút lòng thương hại nào đó khi lỡ tay gϊếŧ cá vàng chỉ vì nó phản kháng giãy giụa sao?

Nhưng thường thì mọi người luôn thích tỏ ra là mình thông minh. Rõ ràng là rất ngu ngốc rồi nhưng lại vẫn có rất nhiều suy nghĩ nhỏ riêng tư, khi nghe thấy mệnh lệnh gọn gàng dứt khoát lại còn vẫn cảm thấy nghi ngờ, sẽ bởi vì đủ loại việc mà không tuân theo mệnh lệnh, quấy rối mọi kế hoạch của bạn.

Ngu xuẩn.

Ngu không ai bằng.

Vodka là kẻ ngốc trong mắt người khác, nhưng Gin lại có thể nhìn thấy ưu điểm lớn nhất của anh ta, đó là lòng trung thành.

Suy cho cùng thì ngu một chút và ngu nhiều chút ở trong mắt Gin cũng chẳng có gì khác biệt cả. Việc có thể hoàn thành tốt mọi việc hắn yêu cầu đã là một cấp dưới tốt nhất rồi.

Nhưng Ariel khác Vodka.

Những lời này lại vang vọng ở trong lòng Gin.

Nhưng khác ở đâu thì người đàn ông tóc bạc vẫn không thể biết được sau khi quan sát Ariel.

Ồn ào, ầm ĩ, ngu ngốc.

Mấy thứ như này sẽ chỉ khiến hắn càng thêm tức giận hơn nếu là ở trên người người khác… Nhưng có vẻ như hơi có thể chịu đựng được nếu nó xuất hiện ở trên người cô.

Ariel vốn dĩ đang rất tức giận, đột nhiên tắt hỏa hơn phân nửa khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc và lời xin lỗi rõ ràng rành mạch của chàng trai trẻ trước mặt này.

Thật là kỳ lạ, con người kỳ lạ, cô cũng kỳ lạ nốt.

Đôi khi cãi vã ầm ĩ đến nỗi như trời sụp đất nứt, thề sẽ không bao giờ qua lại với nhau nữa. Nhưng thực chất cũng chỉ là vì còn thiếu một lời xin lỗi này mà thôi.

Gin nói xin looix cũng không phải là vì điều gì khác mà chỉ là vì nếu tiếp tục cãi vã nữa thì sẽ khiến Ariel bỏ nhà ra đi, và hắn đã chọn cách thứ hai là thay đổi một chút cách nói chuyện với Ariel mà thôi.

Đây là điều có lợi nhất sau khi cân nhắc.

Ariel vốn định cút luôn bây giờ bỗng ngây dại.

Trong trí tưởng tượng của cô, không hề có diễn biến Gin sẽ nói lời xin lỗi.

Nhưng mà, hắn đã nói lời xin lỗi...

Suy nghĩ một lát sau, Ariel lau nước mắt, quyết định tha thứ cho hắn một lần.

Tinh linh hoa bé nhỏ tủi thân nắm chặt lấy ngón tay Gin: "Lần này quên đi... Vậy sau này anh có thể đừng mắng tôi được không."

Cô từ nhỏ đã không có cha, bây giờ cô lại rời xa nhà.

Rất là đáng thương.

Gin khẽ nhếch một bên môi, cảm nhận được hơi ấm dịu dàng từ đầu ngón tay truyền đến, giọng điệu cũng trở nên mềm mại hơn một chút: "Được."

… Ariel không phải là Vodka.

Nếu hắn không có ý định coi cô như thuộc hạ của mình thì cũng có thể lại hạ thấp yêu cầu xuống một chút nữa.

Hắn luôn rất khoan dung với nhân viên hậu cần.

………..

Hai người cãi vã rất nhanh, làm hòa cũng rất nhanh.

Ariel là một người siêu dễ dỗ, sau khi biết được Gin không phải thực sự ghét bỏ cô mà là ghét bỏ mọi người như nhau thì cô lại bình thường trở lại.

Cũng không thể làm gì được nha.

Người ta đã sống hơn hai mươi năm với tính cách khó ưa như vậy rồi.

Đúng vậy, Ariel đang âm thầm nói xấu Gin.

Người đàn ông tóc bạc nhìn tinh linh tóc đỏ đang lẩm bẩm một mình ở trong góc, cũng lười đến chuốc thêm phiền cho bản thân, thậm chí ngay cả hỏi cũng chẳng muốn hỏi.

Hắn bước vào phòng tắm, một lúc sau khoác tóc ướt bước ra, lại đi vào phòng huấn luyện.

Nguồn gốc của cái thói quen khiến Ariel cảm thấy nghi hoặc này thực ra rất đơn giản.

Chỉ là mỗi lần khi hắn trở về nhà trên người đều có mùi khói thuốc súng và vết máu, cho nên mới muốn tắm rửa sạch sẽ trước khi đi tập luyện.

Ariel sau khi lẩm bẩm một mình xong, liền bay trở về vị trí bên cạnh máy tính của mình, mở bộ phim lần trước cô chưa xem xong ra.

Vẫn chưa đến giờ đi ngủ của Gin nên Ariel cũng không cần phải giảm nhỏ âm lượng máy tính.

"Lần trước đang tới... Phút thứ ba mươi hai." Ariel kéo thanh tiến độ, tiếng nhạc cũng từ loa máy tính phát ra.

Cốt truyện hiện tại là nam chính và nữ chính đang giúp đỡ một cậu bé bị lạc bên cạnh đài phun nước. Ariel đã xem đến đoạn bọn họ tìm thấy chiếc chìa khóa mà cậu bé đánh rơi, nhưng sắc mặt lại thay đổi rất lớn.

Vốn dĩ cô đang định xem cảnh tiếp theo thì lại bị Gin trực tiếp mang theo ra ngoài đi làm nhiệm vụ.

Ariel hết sức chăm chú nhìn màn hình máy tính, rất nhanh đã đến đoạn cốt truyện bọn họ tìm thấy chiếc chìa khóa mà cậu bé đã đánh rơi.

Tiếng nước chảy nhỏ giọt róc rách vang lên.

Chắc là tiếng của đài phun nước trong phim rồi.

Ariel nghĩ vậy.

Nhưng máy tính đột nhiên bị giật một cái, lại còn bị lác ở ngay chỗ cô đã xem lần trước.

Tinh linh hoa bé nhỏ giận dữ hét lên: "Mạng mẽo cái kiểu gì thế này."

Nhưng đột nhiên, cơ thể cô nổi hết cả da gà.

Phim đã bị tạm dừng.

Nhưng tại sao cô vẫn có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt nhỉ?

Ariel cứng ngắc quay đầu lại, chậm rãi nhìn về phía phòng tắm nơi phát ra tiếng động, ba giây sau: "Ah a a a a!!!"

…………

Gin bị Ariel đi nhiên xông vào phòng bay tán loạn sau đó chui lọt vào trong lòng bàn tay hắn run rẩy làm cho không hiểu ra sao: "... Cô đang làm cái gì vậy."

Ariel không ngừng co rúm lại rúc vào trong lòng tay hắn, trông cứ như thể muốn nhét mình vào bên trong cơ thể Gin vậy: "Có ma, trong phòng tắm có ma!"

Vừa rồi trong phòng tắm không có ai tắm cả, nhưng đột nhiên lại có tiếng nước vang lên.

Đây chẳng phải là đoạn mở đầu thường thấy trong các bộ phim kinh dị đó sao.

Tiếp theo, nhân vật chính không sợ chết sẽ đi vào kiểm tra...

“Anh đừng đi vào nha a a a.” Ariel nhìn Gin giống như nhân vật chính không sợ chết đó muốn đi vào phòng tắm kiểm tra. Cô sợ đến mức hoảng loạn hết cả lên: “Có ma đó!”

Nếu thực sự muốn đi vào thì có thể buông cô ra trước đã được không?

Nói là nói vậy thôi chứ Ariel hiện tại không dám ở đây một mình.

Cô nắm chặt ngón trỏ của Gin với vẻ mặt sợ hãi, nhìn tay hắn cầm súng mở cánh cửa phòng tắm ra.

… Khẩu súng này vẫn là thứ mà Ariel kiên quyết yêu cầu mang theo.

Đèn phòng tắm bật sáng, chiếu sáng mọi ngóc ngách.

Rất sạch sẽ, hoàn toàn không có dấu vết của bầu không khí âm trầm đáng sợ mà Ariel vừa mới đột nhiên cảm giác được.

Cũng không có nơi nào có thể che giấu người được.

Nhưng Gin lại rất thích thú nhướng mày, lập tức đi thẳng đến trước vòi sen, mà phía dưới vòi sen đang có một vũng nước.

Gin liếc nhìn vòi hoa sen trông giống hệt như lúc hắn tắm gội xong đi ra ngoài: "Cô chắc là mình chưa từng vào đây chứ?"

Ariel điên cuồng gật đầu: "Thật sự! Thật sự! Vừa rồi tôi ngồi xem phim ở trong phòng khách, chưa từng vào đây!"

Chắc chắn là có ma!

Gin dường như chưa có chuyện gì xảy ra đứng dậy: “Chắc là vừa rồi tôi chưa đóng kỹ, do áp lực nước thay đổi nên mới có hiện tượng nước bị nhỏ giọt.”

Ariel bán tín bán nghi đi theo hắn, thỉnh thoảng lại cảnh giác quay lại nhìn vòi nước một cái: "Thật sao?"

Gin nhìn mình trong gương, nhếch môi cười: "Đương nhiên."

Là giả.

Làm sao mà hắn có thể không nhớ rõ mình đã tắt vòi nước hay chưa được?

Với lại sau khi hắn sử dụng xong, chiều hướng của vòi hoa sen là hướng vào trong tường, nhưng bây giờ nó lại hơi hướng ra ngoài một chút.

Vậy nên, nếu không phải là Ariel giở trò gây rối thì... Điều đó có nghĩa là, căn phòng này thực sự có vấn đề.

Chỉ là không biết là do con người tạo ra hay là đúng như Ariel đã nói.

Là có ma nhỉ.

Sắp đến giờ ngủ rồi nhưng Ariel lại thế nào cũng không dám ngủ một mình.

Cô ôm cái tổ nhỏ của mình, không biết xấu hổ chen lên giường của Gin.