Chương 3

Đó là shipper giao đồ ăn mà hắn đã gọi trước đó.

Ăn cơm xong, Gin trở về phòng nghỉ ngơi, sáng nay dậy quá sớm, buổi tối còn có một trận chiến ác liệt cần phải đánh nữa, cho dù là hắn cũng không thể không cẩn thận được.

Ariel nhìn đồ ăn còn dư lại trên bàn, đã biết rõ mấy thứ này sẽ bị ném vào thùng rác nên cô đã không còn do dự như trước nữa, cô gói một ít đồ ăn không dễ bị chú ý đến vào cánh hoa rồi cất vào trong ngăn kéo.

Ariel cảm thấy chính mình rất giống một con thú cưng mà chủ nhân nhà này nuôi thả… Là loại thú cưng biết tự đi nhặt rác rưởi để ăn đó.

Thời gian trôi nhanh đến buổi tối, Gin rời khỏi nhà với đầy đủ trang bị như Ariel đã nghe thấy trước đó.

Rõ ràng nghe thấy tiếng cửa bị khóa ‘cạch’ một cái Ariel: "..."

Đại ca, anh làm nghề gì vậy?

Quá mức thận trọng rồi đi.

Ariel không biết nhiều về loài người chỉ biết theo bản năng tránh xa toàn bộ loài người, nhưng cô không biết thứ màu đen trên thắt lưng của người đàn ông đó là gì, cô cũng không biết sự thận trọng của hắn ở trong xã hội ngày nay là quá mức đến nhường nào.

Ghé vào cửa sổ nhìn người đàn ông lên xe rời đi xa sau, Ariel nóng lòng lao ra cửa.

Nhưng thật đáng tiếc… Gin đã chỉ định thay đổi khoá thì không ai dám ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu cả.

Ổ khóa này đã ngăn chặn hoàn toàn hy vọng thoát ra ngoài của Ariel.

Vậy cửa sổ thì sao?

Ariel lại bay đến chỗ cửa sổ, nhưng cũng chỉ nhận được kết quả tương tự như vậy.

“Sao có thể như vậy được chứ?” Tinh linh hoa bé nhỏ ủ rũ ngồi ở trên bàn, ngay cả tóc cũng đều xõa xuống, trông có vẻ vô cùng thất vọng.

Hơn nữa, người đàn ông đã cho người tới thu gom rác rưởi trước khi rời đi rồi, Ariel không còn có chút thức ăn nào khác ngoại những thứ cô đã cất trước đó.

Nhưng mà lúc trước cô còn nghe thấy người này nói rằng hắn phải đi mấy ngày… Mấy ngày nhỉ?

Ariel cố gắng nhớ lại nhưng không thể nhớ ra nổi.

Đám thức ăn này có thể chống được nhiều ngày như vậy sao?

“Nhưng mà, mấy ngày nay trong nhà này cũng chỉ có mình mình nha.” Tinh linh tóc đỏ vẫy cánh mấy cái, cũng không biết là vui hay là không vui nữa.

Nhưng ngay sau đó cô lại tự lấy lại tinh thần: “Vậy trong vài ngày tới, tìm hiểu thêm một chút tin tức về thế giới này đi vậy!”

Đây cũng là một cơ hội hiếm có được an ổn mà.

Trước hết, cách nhanh nhất để hiểu biết thế giới này đó chính là đọc sách.

Ariel nhớ mang máng là có nhìn thấy một căn phòng có giá để sách, cô lập tức bay tới đó: "Đây là phòng làm việc sao?"

Tay nắm cửa lạnh lẽo bị nhẹ nhàng ấn xuống, trong phòng yên tĩnh, tinh linh hoa bé nhỏ thận trọng thò đầu vào: "Xin lỗi..."

Đôi mắt màu xanh lam cẩn thận quan sát xung quanh.

Một giá sách siêu lớn, nhưng trên đó không chỉ để sách mà còn tuỳ ý để chút đá quý, súng ống linh tinh gì đó.

Trên bàn sách rộng rãi không có bất cứ thứ gì cả, hoàn toàn không thể biết được hằng ngày chủ nhân làm gì ở đây cả.

Mọi thứ đều được trang trí bằng gam màu tối, cả căn phòng đều không có thiết kế đèn sáng chính, có vẻ như nơi này không chỉ là phòng làm việc mà còn giống như là một căn cứ bí mật nào đó nữa.

Ariel nhẹ nhàng bay đến trước giá sách, cố gắng hết sức để nhận mặt chữ trên đó.

Tinh linh trời sinh đã có năng lực nghe hiểu được âm thanh của vạn vật, cũng đọc được chữ của vạn vật, nhưng điều này không có nghĩa là họ có thể dễ dàng đọc được: “Từ điển tiếng Anh? Kỹ năng gì gì đó, cấu trúc còng tay, một trăm cách phá bom, đề thi Vật lý THPT?”

Mấy thứ này là gì vậy?

Ariel vẻ mặt ngơ ngác nhìn giá sách rõ ràng là rất lớn nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu: "Nên, nên đọc cuốn nào trước đây?"

Đề thi vật lý THPT sao?

Nhưng ánh mắt cô chợt thấy được một cuốn sách đầy màu sắc: "Sơ lược lịch sử loài người: bách khoa toàn thư về diễn biến của thế giới!"

Tinh linh hoa bé nhỏ hưng phấn rút quyển sách ra: "Chính là nó!"

Cô vẫn còn nhớ phải cẩn thận không để bột phấn trên cánh rơi xuống nơi dễ thấy được, sau đó bê cuốn sách còn to hơn cả cơ thể mình bay tới trên bàn.

Suy nghĩ một lúc, cô vẫn cảm thấy hơi tối, thế là cô làm giống như những gì mà người đó đã làm trước đó, cô ấn vào hình vuông nhỏ trên tường.

Đèn tức khắc sáng lên.

Ariel mở trang đầu tiên của cuốn sách ra: "Để xem nào, con người phát triển từ sinh vật đơn bào..."

*

Gin vừa mới xuống máy bay đã gặp ngay con nuôi của Sake… Hayakawa Miles, người mới gia nhập tổ chức năm nay vẫn chưa đạt được danh hiệu.

Đây cũng là chuyện bình thường thôi, mặc dù hiện tại toàn bộ tổ chức đều biết hắn và Sake đang tranh giành vị trí tổ trưởng tiếp theo của tổ hành động, nhưng BOSS sẽ không cố ý tách hai người họ khi sắp xếp nhiệm vụ.

Ngược lại, còn cố tình sắp xếp cho hai người bọn họ với nhau để quan sát hành động và khả năng của bọn họ.

Sáng nay vừa mới bị Sake quấy rối một cuộc giao dịch, Gin vẫn có thể vẻ mặt bình tĩnh, như thể không hề biết người đàn ông trước mặt cũng toàn là ý đồ xấu xa giống như cha nuôi của mình vậy: "Thông tin nhiệm vụ đâu."

Thường ngày phạm vi hoạt động của con nuôi Sake cũng không phải là ở Nhật Bản mà là ở Anh, vì vậy trước khi đến đây Gin cũng đã biết rõ BOSS sẽ khảo sát lại hắn và Hayakawa Miles trong nhiệm vụ lần này, mà đồng bạn của hắn lần này sẽ chỉ là Hayakawa Miles.

Người đàn ông tóc nâu trông rất nho nhã, nụ cười giả tạo giống hệt cha nuôi của gã khiến Gin nhìn là cảm thấy buồn nôn rồi.

Hayakawa Miles đưa tay về phía cấp dưới đứng bên cạnh, một xấp thông tin xếp gọn gàng được đặt vào trong tay gã ta: "12 giờ trưa, hắn ta sẽ xuất hiện trong tòa nhà Eddie."

Hoàn toàn không quan tâm đến việc Gin vừa xuống máy bay sau khi ngồi suốt mười hai tiếng đồng hồ có thể được nghỉ ngơi chút nào hay không.

Gin không cần nghỉ ngơi, cũng không thèm để ý tới sự khıêυ khí©h nhốt bé này của gã ta, cúi đầu xem thông tin: “Vũ khí đâu.”

Hayakawa Miles đẩy chiếc kính gọng đen trên mặt lên: "Đã chuẩn bị hết rồi, đều đã đặt trong khách sạn nơi anh vào ở."

Gin ghi nhớ tất cả thông tin trong hai phút, sau đó đưa thông tin ra sau, Vodka nhanh chóng cầm lấy: “Một giờ chiều, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Người đàn ông tóc trắng nguy hiểm nhìn gã ta: “Nếu thông tin anh cung cấp là chính xác.”

Người đàn ông tóc nâu vẻ mặt như thường, ngay cả nụ cười trên môi cũng không hề thay đổi: “Đương nhiên.”

*

Ariel được bồi dưỡng để trở thành nữ hoàng tinh linh đời tiếp theo, mặc dù không cần đến trường đi học nhưng cô cần phải ghi nhớ rất nhiều thứ như các loại quy tắc, cách thi triển ma pháp, vị trí các loại trái cây trong lãnh địa vân vân và mây mây.

Khả năng học tập của cô cũng rất tốt, trong lúc vội vàng muốn biết thêm thông tin về thế giới này, Ariel quên ăn quên ngủ chỉ cần hơn một ngày là đã đọc xong cuốn sách có hình ảnh kèm theo đó.

Ít nhất bây giờ cô đã biết khối vuông trong tay người đàn ông đó là điện thoại di động, có thể truyền thông tin từ khoảng cách xa.

Nơi cô thường ở được gọi là phòng khách, mà cái thứ hình vuông lớn màu đen treo trên tường phòng khách được gọi là TV, lúc đầu chỉ coi được hai màu đen trắng, sau đó đã chuyển sang đủ mọi màu sắc, còn có rất nhiều thứ như đèn điện tử màn hình gì đấy, nhưng cô chỉ nhìn liếc qua rồi thôi.

Nhưng mà, cô cũng biết có thể nhìn xem cuộc sống hàng ngày của mọi người và tất cả các loại thông tin khác nhau qua TV được.

Ariel không tìm thấy điều khiển từ xa nên cô trực tiếp nhấn nút mở nguồn trên TV.

TV bật lên nhưng lại không có tiếng, hoàn toàn bộc lộ sở thích của chủ nhân nó.

Ariel cũng không biết TV nguyên bản phải như thế nào nên cô cứ thế tiếp tục xem TV không có tiếng… Sau đó nhanh chóng nghiện luôn.

Đây là cái gì? Xe điều khiển từ xa!

Đây là cái gì? Cuộc thi ăn dạ dày vương!

Đây là cái gì? Chương trình hẹn hò!

Tinh linh hoa bé nhỏ không kiến thức xem không kịp, cho dù TV không có tiếng cũng xem suốt một ngày một đêm.

Loài người đã phát triển đến mức này rồi sao?

Với lại trong mấy ngày này, Ariel đã tìm được một nơi ẩn náu hoàn hảo!

Một căn nhà gỗ nhỏ!

Có vẻ như là quà tặng giáng sinh năm ngoái của bên bất động sản. Bởi vì trên đó có ghi "Giáng sinh vui vẻ", nhưng nó vẫn chưa được mở ra cũng chưa bị vứt đi.

Vậy nên nó vẫn luôn bị gác xó ở trong kho để đồ.

Theo quan sát của Ariel, hai ngày ở nhà đó người đàn ông chưa từng bước vào căn phòng này nửa bước.

Cô dứt khoát chuyển từ ngăn kéo không an toàn đó đến căn nhà gỗ nhỏ trong kho để đồ này.

Căn nhà gỗ nhỏ chỉ là để trang trí, cũng không quá đặc biệt tinh xảo, bên trong chỉ có một chiếc giường gỗ nhỏ và một chiếc bàn gỗ nhỏ, tuy nhiên cửa ra vào và cửa sổ đều được làm rất tốt, đóng mở rất trôi chảy.

Ariel không bóc bỏ lớp bao bì trong suốt bên ngoài căn nhà gỗ nhỏ, mà chỉ lặng lẽ bóc một khe hở nhỏ ở phía sau để thuận tiện cho việc ra vào.

Tầng một là nơi Ariel ngủ trong mấy ngày này, còn tầng hai trống không nên cô dùng nó để bỏ một số thứ không dễ bị hỏng… Chẳng hạn như những quả vải còn sót lại của ngày hôm đó, miếng bánh mì còn có hai ngày hạn sử dụng và một vài loại hạt không biết tên.

Kể từ khi đến thế giới này Ariel chưa từng có sung túc như vậy cả!

Vì vậy, mặc dù có chút lo lắng vì không thể ra ngoài nhưng hai ngày này Ariel vẫn sống rất thoải mái, có ăn có uống không phải lo nghĩ gì cả.

Cô còn học được cách mở vòi nước, bởi vì Ariel là tinh linh hoa, nên cần phải ngâm mình trong nước mỗi tuần một lần.

Tinh linh tóc đỏ vốn dĩ đã chuẩn bị tinh thần ngâm mình trong bể cá, kết quả lại phát hiện ra còn có vòi nước, thứ có thể cung cấp nguồn sống mà không cần rời khỏi nhà này.

Không thể không nói, quá là kỳ diệu.

Ngay một ngày trước khi Ariel sắp ăn hết đồ ăn dự trữ, cánh cửa lại vang lên tiếng mở cửa.

Là tiếng bước chân quen thuộc.

Người đàn ông đã hoàn thành công việc và đã trở lại.

Ariel nhanh chóng chui về căn nhà gỗ nhỏ của mình, không hề quan tâm đến những chuyện xảy ra trong phòng khách.

Nhưng cô không biết là, chỉ trong vòng một tuần đi công tác, Gin không chỉ xác nhận vết thương có khác thường mà còn bí mật mua một loạt camera quay lén về nhà.

Điều mà Gin mấy ngày nay đều không thể nghĩ ra được là, nếu người lẻn vào nhà hắn ngày hôm đó thực sự là người của Sake như hắn nghĩ, thì mục đích của việc thay đổi thuốc để vết thương của hắn nhanh chóng lành lại là gì chứ??

Hơn nữa, ngay cả Vodka cũng không biết việc hắn bị thương, vậy thì là ai đã tiết lộ tin tức này chứ?

Vết thương của hắn lành nhanh là tác dụng một lần của thuốc hay là sau đó đều sẽ lành nhanh như vậy?

Đương nhiên, đối với nghi hoặc cuối cùng, Gin càng nghiêng về cái đầu tiên hơn, bởi vì càng về sau này về phía sau tốc độ lành của vết thương càng ngày càng chậm, cho đến khi tốc độ lành không khác gì lúc bình thường.

Là tổ chức lại bí mật nghiên cứu ra loại thuốc gì đó đặc biệt sao?

Người đàn ông tóc trắng theo bản năng sắp xếp các loại khả năng ở trong đầu.

Trong đó khả năng lớn nhất là, hắn không phát hiện ra điều khác thường của thuốc này, sau đó bị người khác báo cáo cho BOSS, nói rằng hắn đang bí mật cấu kết với phòng thí nghiệm hoặc là cho hắn dán nhãn nằm vùng.

Chỉ là loại thủ đoạn này... Gin cau mày: "Không đúng."

Quá trẻ con.

Nếu hắn có thể bị hạ gục dễ dàng như vậy thì quả thực là quá không xứng với danh hiệu sát thủ số một tổ chức của hắn.

Sau khi lắp camera quay lén xong, hắn kiên nhẫn ẩn nấp chờ đợi, cứ tưởng rằng phải rất lâu sau mới có thể bắt được nhược điểm gì đó, nhưng điều hắn không ngờ tới lại là.

Ngày đầu tiên… Không, ngay trong ngày hôm đó hắn đã bắt được một con tinh linh ngu ngốc.

Gin trầm mặc nhìn vậy nhỏ bởi vì thấy hắn trở về mà vội vội vàng vàng bỏ chạy đến nỗi đập đầu vào khung cửa, lại không dám phát ra tiếng lẳng lặng bay về nhà gỗ nhỏ.

Đây là... Cái gì vậy?