Chương 5: Áo mưa

Lục Minh Tịnh khi còn nhỏ sợ hãi nhất không phải là bà ngoại hung dữ như hổ sói, mà là chú cảnh sát.

Chuyện này cùng mẹ cô có quan hệ, mẹ cô luôn thích lấy “Chú cảnh sát” ra để dọa cô, không nghiêm túc ăn cơm, không ngoan ngoãn gội đầu, không đúng giờ đi ngủ, đều sẽ bị “Chú cảnh sát bắt đi”, dẫn tới lúc đi nhà trẻ cô có một đoạn thời gian gặp ác mộng về chú cảnh sát.

Trăm triệu không nghĩ tới, sau khi thành niên cô sẽ yêu một người cảnh sát.

Mặc dù giờ này khắc này cô một chút cũng không muốn giúp cái người đàn ông bạc tình quả nghĩa này, nhưng nghĩ đến chính mình là một nhân dân, về lý thì nên đại biểu cho nhân dân, vì vị “Công bộc của nhân dân” này mà cung cấp một ít trợ giúp.

Thẩm Liệt trên người vết thương lớn lớn bé bé vô số kể, có sẹo do dao, cũng có do vết đạn.

Miệng vết thương mới nằm trên chỗ dưới xương bả vai 5 centimet, hơi hơi phồng lên một khối nhỏ, vừa hồng lại sưng. Người đàn ông vừa mới tắm xong, trên người mang theo mùi sữa tắm nhàn nhạt, hơi lạnh lẽo như con người của anh, cái nhãn hiệu sữa tắm này anh đã dùng rất nhiều năm, trước nay cũng không nghĩ tới việc thay đổi.

Thẩm Liệt trần trụi nửa người trên, cả người ghé vào trên sô pha, Lục Minh Tịnh không có chỗ ngồi, đành phải ngồi xổm dưới đất, cúi xuống thân, tay dùng sức mà xoa bóp một khối sưng đỏ kia.

“Đau không?” Cô hỏi.

Anh lắc đầu, vết thương loại trình độ này, với anh mà nói cũng không tính là cái gì.

Chất lỏng màu nâu theo da thịt anh chảy xuống, mãi cho đến trên eo, lo lắng nó lại chảy xuống chút nữa sẽ làm dơ quần. Lục Minh Tịnh buông ra tay phải, lòng bàn tay ấn trụ chỗ kia một chút, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua da thịt anh.

Cùng lúc đó, Thẩm Liệt hít ngược một hơi khí lạnh.

Anh đột nhiên quay đầu lại, rời tay cô ra.

Lục Minh Tịnh trừng anh: “Làm gì?”

“Em trước đừng nhúc nhích.” Thanh âm mang theo một chút khàn khàn.

“Em làm đau anh?”

Cô chóp mũi hồng hồng, lại vừa mới tắm xong, một đầu tóc ướt lộn xộn mà khoác trên vai, tiểu cô nương mới ngoài hai mươi, bộ dáng cau mày, có chút ngây thơ thiên chân, lại mang theo một chút hài hước.

Thẩm Liệt ngây ngốc một hồi lâu, chỉ mới vậy thôi mà đã khiến cho thân thể anh làm ra biến hóa …… Anh cứng.

Bởi vì đầu ngón tay mang đến cảm giác tê dại, cùng với năm chữ hơi mang không kiên nhẫn kia của cô.

Anh có điểm hối hận, loại chuyện bôi thuốc này này anh nên đến cục cảnh sát tìm tiểu Cao hỗ trợ.

Tiếng chuông quen thuộc đánh vỡ bầu không khí trầm mặc khiến người ta hít thở không thông này.

“Điện thoại của em kêu.” Lục Minh Tịnh giơ đôi tay dính thuốc: “Anh giúp em lấy một chút, ở trong túi.”

Thẩm Liệt đưa lưng về phía cô đứng dậy, lại lấy qua áo ở một bên làm bộ muốn tròng lên, kỳ thật anh muốn che ở dưới háng, để che giấu đi nơi nào đó đang nhô lên.

Tiếng chuông di động liên tục vang lên, người đàn ông kia đưa lưng về phía cô, cũng không biết đang làm gì.

“Lấy lại đây a.” Cô ra tiếng thúc giục.

Anh mở túi của cô ra, bên cạnh di động của cô có một hộp áo mưa màu lam, Thẩm Liệt đem nó lấy ra, sắc mặt thay đổi nhanh chóng.

Lục Minh Tịnh thấy anh chậm chạp chưa tới, đành phải đứng dậy đi đến chỗ anh.

“Anh nhìn cái gì vậy?” Cô bất mãn mà trừng anh, mà khi cô nhìn đến hộp áo mưa anh đang cầm trong tay thì nháy mắt ngây người.

“Gần đây có đối tượng kết giao sao?” Thẩm Liệt nghiêng đầu xem cô, nhàn nhạt hỏi.

Trong túi cô có để áo mưa là có ý nghĩa cái gì, làm đàn ông, anh không thể không hiểu.

Tiếng chuông di động đột nhiên im bặt, Lục Minh Tịnh vừa muốn nói chuyện, màn hình lại sáng, người nọ chưa từ bỏ ý định, lại gọi lại đây.

“Em…… Trước nghe điện thoại đã.” Cô dùng ánh mắt ý bảo.

Thẩm Liệt ấn xuống nút nghe, lại mở loa ngoài.

“Anh đã về thành phố A, đêm nay gặp nhau chỗ cũ chứ?” Giọng nam thuần hậu truyền đến.

Lục Minh Tịnh nhìn người đàn ông bên cạnh liếc mắt một cái, thanh thanh giọng nói: “Anh ở đâu?”

“Mới vừa xuống máy bay.” Đầu kia có chút ồn ào, anh ta lại nói: “Vẫn là anh đi đón em chứ?”

“Đừng, không cần.” Lục Minh Tịnh vội vàng nói: “Tôi đi tìm anh đi.”

“Anh nhớ em, Minh Tịnh.”

Lúc này thật không phải là thời điểm tốt để tán tỉnh, đầu kia thanh âm của loa thông báo truyền lại, người đàn ông vội vàng nói câu: “Đêm nay lại nói.” Liền treo điện thoại.

Đầu này, Lục Minh Tịnh cảm giác da đầu tê dại, chỉ vì ánh mắt Thẩm Liệt thật sự quá nóng rực, cơ hồ muốn ở trên mặt cô nhìn chằm chằm ra một cái động.

“Em đi đi.” Anh đem túi ném cho cô.

Cô tay dơ, không dám đi tiếp, túi rớt xuống dưới, bên trong đồ vật rơi rụng đầy đất.

Lục Minh Tịnh cũng tới tức giận: “Anh phát điên cái gì?”

Thẩm Liệt cũng không biết cảm xúc mạc danh này từ đâu mà đến, anh cũng cảm thấy chính mình xác thật có chút quá mức. Đồ vật bị anh từng cái nhặt lên, bỏ vào trong túi, bao gồm cả hộp áo mưa kia.

“Anh phát tính tình với em làm gì?” Cô nhìn anh, khó hiểu nói: “Không phải anh nói sao? Kêu em đi tìm bạn trai đi, đừng lại đem thời gian lãng phí ở trên người của anh.”

Cô cười cười: “Nên em nghe lời anh, đi tìm a.”