Chương 7: Đuổi theo

Anh nói: “Em đang ở thời điểm nên tìm một người bạn trai, đừng lại đem thời gian lãng phí ở trên người anh.”

Cô tựa như một viên khí cầu sắp nổ mạnh, mà những lời này tựa như một cây châm, vừa chọc đi xuống, nháy mắt nổ thành một đoàn bột phấn.

Lục Minh Tịnh không nghĩ tới sẽ ở trước mặt Thẩm Liệt biểu hiện một mặt dữ tợn này, nhưng cô thật sự chịu không nổi. Thất vọng, cảm thấy thẹn, nhiều năm hèn mọn cầu yêu giờ chỉ đọng lại lửa giận, toàn bộ chồng chất thành một khối, cuối cùng bạo phát.

Cô dùng sức lực cực đại tránh thoát khỏi anh, nhìn thấy cái gì liền quăng cái đó, giống như phát điên, trúng độc, hoàn toàn khống chế không được chính mình mà phát tiết.

Rất nhanh, đầy đất liền hỗn độn.

Trong toàn bộ quá trình này, không biết hay là không dám, hoặc là không nghĩ, Thẩm Liệt toàn bộ quá trình đều ngồi ở trên sô pha, không có tiến lên ngăn lại cô.

Cuối cùng, cô quăng cửa rời đi.

**

“Em nghe lời anh nói, tìm a.”

Lời này khi Thẩm Liệt nghe tới, thập phần chói tai. Lục Minh Tịnh tính cách có một mặt cố chấp, chung quy biểu hiện đại khái là, cô đặc biệt thích khıêυ khí©h anh.

“Chỉ vì cùng anh giận dỗi?”

Anh khinh phiêu phiêu một câu, làm Lục Minh Tịnh thiếu chút nữa lại bùng nổ.

Cô nghiêng đầu, mắt nhìn váy còn đang phơi trên ban công, suy tư một lát, lấy túi ở một bên, lập tức đi ra cửa.

Thẳng đến khi cửa khép lại, Thẩm Liệt mới hồi phục tinh thần lại.

Lục Minh Tịnh đi xuống lầu, ánh mắt người đi đường toàn bộ hướng đến trên người cô, cô biết lúc này chính mình khẳng định rất kỳ quái, vào mùa hè, trên người lại mặc áo ngủ của đàn ông, chân dẫm giày cao gót, còn tùy thời có chút nguy hiểm.

Này nếu là vào buổi tối, không chừng sẽ gặp phải biếи ŧɦái sắc ma. Nghĩ vậy, cô liền bước chân nhanh hơn.

Thẩm Liệt trở về phòng lấy quần áo xong, thì cô đã đi xuống lầu, một thang máy khác lại vẫn luôn bất động ở tầng cao nhất, vô pháp, anh đành phải chạy xuống bằng thang lầu.

Lục Minh Tịnh tuy nói đi làm cũng đã 2 năm, nhưng tâm trí phỏng chừng cũng chỉ như mười mấy tuổi, cái tính tình xú này vừa lên tới, thì sẽ luôn không quan tâm, chỉ lo chính mình cảm thấy thoải mái là được. Cô mặc thành như vậy, đi ở trên đường, là cảm thấy tội phạm ở thành phố A quá ít, hai muốn cung cấp cho tội phạm chút tư liệu sống?

Cuối cùng cũng đến cửa tiểu khu, bảo an nhìn cô, muốn nói lại thôi, cô vẫy vẫy tay, ngăn cản một chiếc tắc xi.

Thẩm Liệt tốc độ đã rất nhanh, nhưng mà vẫn chậm một bước, mắt thấy cô lên xe.

**

Lăng Việt nhìn thấy người phụ nữ khoan thai tới muộn, đôi mắt từ trên xuống dưới đánh giá cô vài lần: “Em đây là cái tạo hình gì?”

“Style mới nhất của quý này.” Lục Minh Tịnh hướng anh ta mắt trợn trắng, ngồi xuống trên ghế cao bên quầy bar.

“Em như vậy……” Lăng Việt kêu người phục vụ: “Còn có phòng không?”

Vào phòng, Lục Minh Tịnh lại hỏi người phục vụ kia: “Có máy sấy tóc không?” Tóc cô còn chưa có sấy cô, nên toàn bộ phần lưng đều ẩm ướt, điều hòa vừa thổi, liền có chút lạnh.

“Không có.” Người phục vụ kia khả năng cũng là lần đầu tiên nghe thấy loại yêu cầu này, cười gượng hai tiếng, đôi mắt không dám nhìn lên trên người cô, xấu hổ mà rũ đầu.

“Cậu trước đi ra ngoài đi.” Lăng Việt đem người đuổi đi, mới nói: “Anh đi mua cho em.”

Lăng Việt đi rồi, Lục Minh Tịnh thấy trong phòng không có ai, lại kiểm tra một hồi lâu, xác nhận không có cameras, mới ấn xuống cái nút “Xin đừng quấy rầy”.

Đem tóc hất đến một bên, buông ra đai lưng đang cột chặt, nhẹ nhàng kéo một cái, áo ngủ liền từ hai vai chảy xuống.

Trên lưng một khối vải dệt to đều ướt đẫm, dán sát thịt vừa lạnh lại ngứa.

Lấy tính cách của Lăng Việt, lúc này khẳng định lại chạy qua trung tâm mua sắm cách vách mua quần áo cho cô đi, một chốc một lát chắc cũng chưa về. Người phục vụ cũng khẳng định sẽ không ở ngay lúc này tiến vào, cô nghĩ nghĩ, dứt khoát đem áo ngủ cởi ra.

Rất nhanh, nửa người trên trần trụi, hai vυ" nhảy đánh ra tới.

Cô rót một ly trà cho bản thân, một tay chống ở cạnh bàn vuông nhỏ, một tay cầm chén trà nhấp một ngụm, ánh mắt hoảng hốt, nhớ lại vẻ mặt của Thẩm Liệt trước khi cô mới vừa rồi rời đi.

Đã nói đừng xuất hiện ở trước mặt anh, cô có thể nói được thì làm được. Lúc này thì lại không có biện pháp, bởi vì được Thẩm Oánh gửi gắm. Hy vọng anh đừng phát tán tư duy, cho rằng cô lại mặt dày mà chạy về đi câu dẫn anh.

Hôm nay cũng không biết bị cái gì mê hoặc, quỷ mê tâm hồn đi giúp anh bôi thuốc, chẳng những không tốt lên được chút nào, lại còn bị anh hung hăng nhục nhã một hồi.

Cô đang đắm chìm ở thế giới của chính mình, hoang mang Thẩm Liệt vì sao sẽ bởi vì một cái áo mưa là nổi giận với cô, mà cô không chú ý tới cửa phòng phía sau đang bị nhẹ nhàng mở ra.