Chương 1: Đêm sấm chớp

[Thành phố A]

Ban đêm, giữa không trung màu đen bỗng nhiên xẹt qua một chùm tia chớp, ngay sau đó là tiếng sấm vang dội trời đất.

Bên trong một căn phòng, có một cô gái đang nằm một mình say giấc trên chiếc giường rộng lớn, bên ngoài hạt mưa đang không ngừng đập vào cửa pha lê, khiến cho cô gái tỉnh giấc.

Nhưng còn chưa kịp ngồi dậy thì cửa phòng ngủ đã bị một người đá văng.

Vân Mộng Hi cực kỳ hoảng sợ, vội kêu to lên

“Ai vậy?”

“Tôi là ai, cô còn không biết rõ hay sao?” Một giọng nói vừa trầm thấp vừa lạnh băng vang lên.

Vân Mộng Hi vừa nghe thấy liền nhận ra ngay, chủ nhân của giọng nói này không phải ai khác, chính là chồng của cô, Cố Diệp Phong.

Vân Mộng Hi cố gắng khiến cho bản thân bình tĩnh lại, duỗi người muốn bật đèn lên, nhưng bỗng nhiên tay bị hung hăng bắt lấy, sau đó cả người bị đẩy ngã ở trên giường.

Mặc kệ cho Vân Mộng Hi có nguyện ý hay không, một đôi bàn tay to lớn kèm theo vết chai lập tức không kiêng nể gì mà chui vào trong áo ngủ của cô.

Cảm giác vừa xa lạ lại quen thuộc làm cho Vân Mộng Hi hoảng sợ. Cô vội bắt lấy cánh tay đang làm càn đó, giọng nói mang theo vẻ cầu xin:

“Đừng, đừng mà, anh đừng làm như vậy!"

“Đừng làm như vậy?"

Cổ Diệp Phong một tay đem người Vân Mộng Hi lật lại, từ phía sau lưng cô đè ép lên, lạnh lùng nói:

“Loại phụ nữ phóng đãng như cô cũng có lúc nói không cần sao? Thật đúng là hiếm thấy đó!”

Theo bản năng, Vân Mộng Hi liền dùng tay bảo vệ bụng, nơi đó có một sinh mệnh nhỏ đang dần hình thành.

Cho dù Cố Diệp Phong không muốn đứa trẻ này, cô

cũng sẽ liều mạng che chở.

Cố Diệp Phong nắm chặt cằm Vân Mộng Hi, làm cho cô quay đầu lại nhìn chính mình, giọng nói càng lạnh đến xương tuỷ.

“Cô đây là muốn chơi lạt mềm buộc chặt với tôi à? Vân Mộng Hi, lúc trước cô lừa gạt để bò lên giường tôi ra sao, chẳng lẽ đã quên rồi?”

Mùi rượu nồng lặc ở quanh chóp mũi khiến cho Vân Mộng Hi suýt nữa nôn ra, cô cố gắng lắc đầu muốntránh thoát khỏi bàn tay của Cố Diệp Phong.

Nhưng dù có dùng sức ra sao thì cũng không thoát khỏi, vẫn bị hắn nắm chặt như cũ, thậm chí không cho cô có cơ hội mở miệng.

“Đừng mà! Cổ Diệp Phong! Anh..anh mau dừng lại "

ngay

Vân Mộng Hi giãy giụa trong vô vọng kêu lên,

“Anh quên rồi à, tôi còn đang mang thai!!”

Nhưng mà, từng tiếng đau khổ cầu xin cũng không đổi lấy lại được sự lưu tình chút của người đàn ông này.

Bên ngoài cửa sổ, sấm sét ầm ầm như phản xạ rõ tình cảnh lúc này bên trong phòng ngủ.

Rốt cuộc cũng kết thúc, Cổ Diệp Phong mặt không cảm xúc từ trên người Vân Mộng Hi đứng lên.

Anh ta mau chóng mặc vào quần áo, từng chút một cài lại cúc áo sơ mi, đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào Vân Mộng Hi đang nằm trên giường.

“Lăn lộn như thế này, cô còn có thể bình an mà sinh ra đứa nhỏ, đến tôi cũng muốn vỗ tay thay cho cô.

Trong mắt Cổ Diệp Phong tràn đầy vẻ chán ghét, khoé môi cũng nở một nụ cười trào phúng.

Nghe thấy lời nói nhẫn tâm này của Cố Diệp Phong,Vân Mộng Hi mở to hai mắt trừng hắn,

“Cố Diệp Phong! Tên súc sinh này! Tôi mang thai chính là cốt nhục của anh đó! Đến hổ dữ còn không ăn thịt con mình, anh vậy mà lại nhẫn tâm như thế U...Um!"

Cố Diệp Phong đột nhiên bóp chặt lấy cổ Vân Mộng Hi, giọng nói không mang theo một tia ấm nào.

“Tôi có tàn nhẫn ra sao cũng không thể so với cô được. Mỗi khi đêm mưa gió bão, trong lòng tôi đều sẽ nghĩ đến cảnh Lâm Nhu bị cô bức chết! Lâm Nhu là bạn tốt nhất của cô! Tại sao cô có thể nhẫn tâm đối xử với Lâm Nhu như vậy?!”

Vân Mộng Hi bị bóp cổ có chút hít thở không thông, lại nghe được Cố Diệp Phong nhắc đến tên của người phụ nữ kia, cô liền bật cười thành tiếng, chỉ là âm thanh này là từ cổ họng phát ra, nghe cực kỳ chói tai.

“Thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, trong lòng anh lại vẫn còn nghĩ đến Lâm Nhu!?"

Vân Mộng Hi một bên cổ dùng sức bẻ ra tay Cố Diệp Phong đang nắm lấy yết hầu của cô, một bên lại cố hết sức nói,

“Chỉ là, anh đừng quên, anh có nghĩ đến cô ta như thế nào, thì tôi mới chính là vợ hiện tại của anh!! Anh muốn hận tôi, vậy thì bóp chết tôi đi!”

“Cô nên cảm thấy may mắn vì mình có đôi mắt giốngvới Lâm Nhu

Sau khi nói xong những lời này, Cố Diệp Phong rời đi không chút lưu tình nào, để lại một mình Vân Mộng Hi ngồi thẫn thờ trên chiếc giường trống trải.

Lúc trước cô cùng anh trải qua một đêm vui vẻ, sau đó chính mình đã mang thai con của anh.

Sau khi Cố Diệp Phong biết chuyện cũng đã cưới cô, chỉ là sau khi kết hôn thì bốn tháng anh ta đều không trở về, bây giờ lại đột nhiên trở về nhục nhã cô như vậy.

Vân Mộng Hi khẽ vươn tay sờ lên khóe mắt.

Cũng may... không có khóc. Vân Mộng Hi, cô tuyệt đối không được khóc.