Chương 2

Niệm Nguyệt Sơ đi làm, công ty của cô là Nhất Thế Thời Đại, cũng chính là công ty của Cố gia và CEO là Cố Thời Kha. Chắc hẳn có người sẽ nói cô vào đây nhờ quan hệ mờ ám với anh. Vì cả công ty đều nghĩ cô theo đuổi Cố Thời Kha bất thành, chỉ có điều họ không biết cô và anh đã kết hôn. Rõ ràng đã kết hôn vậy mà trước mặt người khác vẫn phải nói bản thân độc thân. Thật buồn cười!

Ngoài những người tin tưởng cô, liệu ai nguyện tin cô vào đây bằng thực lực? Kể ra mọi chuyện cũng dài. Cô lần đầu tiên gặp anh trong một lần đi chơi lễ hội tại một trường đại học. Trùng hợp lúc đó anh lại là người trao bằng tốt nghiệp cho sinh viên cuối khóa. Trong biển người bao la rộng lớn, anh đứng trên bục đẹp đẽ nổi bật. Có lẽ vì thế mà cô đem lòng yêu người đàn ông ấy.

Niệm Nguyệt Sơ cô đơn phương anh suốt hai năm, đến năm hai đại học thì tình cờ thấy được tin ứng tuyển của Nhất Thế Thời Đại. Cô từ vị trí thực tập sinh đi lên mất hai năm trời. Sau khi vừa tốt nghiệp vô tình được chuyển qua làm thư kí giám đốc. Lúc ấy cô mới biết, thì ra vị tổng tài bí ẩn không lộ danh tính của tập đoàn bề thế này là anh.

Lúc đó cô vui lắm, vì trong lòng cô luôn tự nhủ, chỉ cần gặp lại anh, chứng tỏ bọn họ có duyên phận. Khi đó cô sẽ theo đuổi anh, nhất định chiếm được trái tim của anh. Thật mạnh miệng! Nhưng thực tế chứng minh tự tin quá cũng không tốt, hiện tại cô đang gặp báo ứng cho sự tự tin đó đây.

"Hôm nay ngày bao nhiêu nhỉ?" Một người trong nhóm thư kí đột nhiên hỏi.

Nhóm thư kí, tính cả trợ lý có 5 người. 2 trợ lý, 3 thư kí. Niệm Nguyệt Sơ là một trong 3 thư kí đó.

"Hôm nay 20 rồi" Một người đáp.

Niệm Nguyệt Sơ nhìn vào trong khung lịch ở góc máy tính, nhìn đăm chiêu. Vậy mà đã 20 rồi, cô chỉ còn 3 tháng nữa thôi sao? Bất giác cô nắm chặt lòng bàn tay.

"Niệm Nguyệt Sơ, làm gì trầm ngâm vậy?" Một thư kí bên cạnh cô nhắc nhở

"Không có gì, em chỉ nghĩ chút việc thôi." Niệm Nguyệt Sơ cười qua loa.

Niệm Nguyệt Sơ lén đưa mắt về phía phòng đối diện đang đóng chặt, thở dài một hơi.

Cả một ngày dài trôi quan, cuối cùng cũng tan làm. Phòng thư kí lục đυ.c ra về hết, Niệm Nguyệt SƠ về cuối cùng.

Tiếng mời vào của người trong phòng vang lên sau tiếng gõ cửa. Niệm Nguyệt Sơ bước vào, khẽ khàng để không tạo tiếng động lớn làm phiền tới sự tập trung của anh. Qua một lúc, Cố Thời Kha cũng dừng đọc văn kiện.



"Có chuyện gì?" - Anh lạnh lùng lên tiếng

"Anh với em cùng về nhà mẹ em một chuyến được không? Đã lâu chúng ta không về rồi." -Niệm Nguyệt Sơ dè dặt hỏi ý kiến. Cô biết khả năng cao anh sẽ không đồng ý nhưng cô vẫn muốn thử. Cô chỉ còn ít thời gian nữa để cố gắng, nếu thật sự kết quả mãi mãi vẫn bằng 0, cô sẽ tự nguyện buông bỏ.

"Chẳng phải tôi đã nói với cô rồi sao? Cứ nói tôi còn bận việc ở công ty là được. Dù tôi không bận tôi cũng không muốn ở cùng với cô bất cứ một lúc nào!"

Cố Thời Kha tiếp túc công việc, dường như không thích sự cắt ngang bầu không khí làm việc cho lắm. Hoặc có thể vì mọi chuyện liên quan đến cô, người anh ghét cay ghét đắng nên câu chuyện dù tốt đẹp đến mấy, trong mắt anh cũng chẳng có lấy một tia vui vẻ.

"Thời Kha, nếu em đồng ý kết thúc sớm thì sao?" Câu nói của Niệm Nguyệt Sơ thành công thu hút sự chú ý của anh. Cố Thời Kha hơi ngước đầu nhưng thoáng chốc lại tiếp tục vào công việc.

"Cô sẽ sao?" giọng của anh mang theo sự châm biếm, không tin.

"Đương nhiên là không rồi." Niệm Nguyệt Sơ cười, khổ sở che giấu sự thất vọng dưới đáy mắt. Cô lấy một cái cớ rời đi.

"Vậy anh giữ sức khỏe, em đi trước đây."

Về nhà mẹ đẻ, Hà Lam Thu mở cửa, nhìn con gái rồi nhìn về phía sau.

"Anh ấy bận việc không đến được cùng con." Niệm Nguyệt Sơ khẽ giải thích, không che giấu vẻ mệt mỏi nữa.

"Ừ! Bận thì thôi. Hai mẹ con ta càng có không gian tâm sự." Hà Lam Thu nói vậy, trong lòng rất thương sót con gái. Bà hiểu mối quan hệ của hai đứa là thế nào. Bận việc cũng chỉ là cái cớ, chủ yếu anh còn chẳng coi gia đình bọn họ ra gì.

Bữa ăn cũng chỉ có vài món đơn giản. Hà Lam Thu chần chừ mãi, gắp cho cô một miếng sườn sào chua ngọt cô thích rồi lựa lời nói.

"Nếu mệt mỏi quá thì buông bỏ. Niệm gia luôn mở rộng vòng tay chào đón con trở về."



Niệm Nguyệt Sơ bị câu nói của bà lay động mạnh. Đi một vòng Trái Đất, cuối cùng nơi cho cô điểm tựa cũng chỉ có gia đình đã sinh ra cô. Niệm Nguyệt Sơ hơi ngẩng cổ để ngăn thức chất lỏng vì xúc động muốn trào ra.

"Mẹ, mẹ không trách con sao?"

"Con làm việc đó vì con cho rằng đó là thứ đem đến hạnh phúc cho con. Mẹ chỉ buồn vì sự cố chấp của con chưa chắc được hồi đáp. Thôi, khuyên cũng đã khuyên rồi, con đi vào vết xe đổ hay không con phải tự chịu trách nhiệm. Chỉ có một chuyện nhất định phải nhớ kĩ, nếu gia đình họ đối xử tệ với con, nói với mẹ mẹ sẽ đưa con về."

"Mẹ, cảm ơn mẹ." -Niệm Nguyệt Sơ cố gắng tỏ ra bình thường, chật vật ngăn nước mắt.

Niệm Nguyệt Sơ bỗng yên lặng, nhìn mẹ mình thật lâu. Từ bao giờ người mẹ trẻ trung luôn tươi cười của cô lại có những vết nhăn, quầng thâm mắt và ánh mắt u buồn thế kia? Là từ khi ba cô rời đi ư? Cũng phải, một người trước nay luôn được nuông chiều, chẳng phải lo nghĩ gì vì luôn có một bến đỗ che chở bảo vệ bà, đột ngột chỉ còn lại một mình, phải gồng gánh mọi thứ. Có ai không thay đổi?

"Mẹ, để con bảo vệ mẹ thay ba được không?"

"Con bé này, mẹ cần con bảo vệ sao? Con chỉ cần bảo vệ bản thân là được rồi. Ba con đã hứa với mẹ sẽ bảo vệ mẹ thì mẹ đương nhiên phải chờ để tính số với ông ấy chứ."

Ba cô đã từng nói như thế. Nhưng ông lại về thế giới bên kia mất rồi!

“Tạm thời giờ cứ để con bảo vệ mẹ được không? Nếu một ngày, con gặp ba, lúc ấy con sẽ vui vẻ nói với ba rằng con đã hoàn thành nhiệm vụ giúp ba bảo vệ mẹ khi ba đi vắng.”

Niệm Nguyệt Sơ từng rất ghen tỵ việc ba cô yêu thương mẹ mình. Cô từng giả vờ trách móc ba thiên vị mẹ hơn. Lúc ấy ba cô chỉ cười ấm áp bảo chẳng phải cô còn có Cố Thời Kha yêu thương đó sao? Ông đương nhiên phải thiên vị mẹ cô hơn rồi. Sau đó liền xoa đầu cô động viên “Nguyệt Sơ à, rồi sau này Cố Thời Kha sẽ trao cho con lời hứa cả đời thôi. Cố chờ nhé.”

Niệm Nguyệt Sơ nghĩ lại, không kìm được tiếng lòng tiếc nuối. Lời hứa một đời của anh…chắc không dành cho cô!

Trước lúc đi, cô nhìn bà khẽ nói "Mẹ, dọn giúp con một gian phòng nhé!”

Hà Lam Thu nhìn con gái, trầm tư gật đầu.