Chương 8: Câu dẫn

Thật ra nếu như ở trước mặt người quen, Nhan An sợ là chẳng thể nào hành động tự nhiên được đến thế.

Nhưng Thiền Ngật thì tính là gì, anh chỉ là một người đồng hương có duyên gặp gỡ ở nơi đất khách quê người, một người vì những chuyện ngoài ý muốn mà kết thành bạn đường với cô, và điều quan trọng nhất chính là anh bị "cong".

Nhan An cởi đồ ra rồi nói: "Cầm hộ tôi một xíu được không?"

Thiền Ngật không đưa tay ra nhận.

Nhan An liếc anh một cái: "Hay là anh giúp tôi cởi cái móc áo phía sau lưng nhé?" Sau đó, cô lại lo lắng Thiền Ngật không có kinh nghiệm về việc này vì vấn đề tính hướng, nên cô thậm chí còn dạy anh, "Cứ cởi mấy cái móc đó ra là được." Nói xong, cô xoay người đưa lưng về phía anh.

Thiền Ngật chợt nhìn thấy một mảng lớn tuyết trắng, giữa vai và xương bả vai của cô có một vết hằn nhỏ và nông, đó là dấu vết sau khi cô cởi cái áo hai dây đó ra, toàn bộ phần lưng cô chỉ còn một áo ngực màu đen nằm ngang ở giữa, phần lưng áo rất hẹp và mấy móc áo nhỏ xíu nằm ở giữa, anh thầm nghĩ mấy cái móc này chắc chạm nhẹ một cái là sẽ rớt xuống.

Ánh mắt của anh hơi trầm xuống, bàn tay vẫn không nhúc nhích, một lát sau anh mới mở lời bằng chất giọng giống như đã bị nước biển ăn mòn và bị gió biển thổi khô, trầm thấp khàn khàn, nghe như có chút tức giận vô cớ: "Sao cô lại nghĩ rằng một người đàn ông như tôi đến để phục vụ cô và cô có thể sai bảo một cách miễn phí được thế?"

Nhan An ngạc nhiên quay đầu lại: "Hả?"

Thiền Ngật: "Hay cô nghĩ rằng vì tôi thích đàn ông nên cô không định xem tôi là một người đàn ông hả?"

Nhan An đứng hình khi bị anh nói trúng tim đen, cô lại tiếp tục "Hả?" thêm một tiếng.

Lúc này, ánh mắt nhìn xuống của Thiền Ngật giống như một ngọn lửa, khiến Nhan An giống như bị đóng đinh tại chỗ, làn da lộ ra ngoài của cô lập tức giống như bị một lớp giấy nhám bọc lấy, và bị chà xát một cách chậm rãi dưới tầm mắt của đối phương, cảm giác vừa ngứa ngáy, vừa châm chích.

Nhan An không hiểu sao tim cô lại bắt đầu loạn nhịp, đây là lần đầu tiên cô cởϊ qυầи áo trước mặt một người đàn ông, nhưng khoảnh khắc này khác xa so với những gì cô tưởng tượng.

Cô đang bị một người đàn ông nhìn chằm chằm, với ánh nhìn bộc trực, nóng bỏng, và là của một người đàn ông thực sự.

Giây tiếp theo, cô lại nghe thấy Thiền Ngật nói: "Sao cô lại cho rằng tính hướng của tôi có vấn đề thế?"

Tất nhiên là vì thấy anh thân thiết với một người đàn ông giống như tình nhân ở trong Gay Bar đấy, Nhan An thầm nghĩ.

Thiền Ngật giống như có thể dễ dàng nắm bắt được từng suy nghĩ trong lòng cô, anh khẽ cong khóe môi, nhưng lại khiến người khác không nghĩ rằng anh đang mỉm cười: "Tôi chỉ có hứng thú với phụ nữ thôi."

Nhan An lại đứng hình mất một lát.

Không biết cô đã tiêu hóa xong lời nói của anh chưa, nhưng cô biết rằng bây giờ cô chỉ muốn lấy tay che đi thân thể mình!

Thiền Ngật tức giận đến bật cười, anh vừa định quay đi thì ánh mắt Nhan An lại lướt qua ngực và cơ bụng của anh, rồi dò hỏi: "Vậy anh thích loại phụ nữ thế nào?"

Đáy mắt Thiền Ngật bình tĩnh lướt nhìn cô, giống như một khối băng dưới ánh mặt trời nóng bỏng, anh lạnh nhạt mở miệng: "Tôi chỉ thích những cô nàng nóng bỏng thôi."

Nhan An đứng đó nhìn Thiền Ngật đã đi cách cô rất xa, sau đó cúi đầu liếc bản thân một cái, rồi nghiêm túc mặc lại cái áo vừa cởi ra một cách thật chỉnh tề.

*

Trong một quán nước lộ thiên trên bãi biển, Nhan An đang ngồi dưới dù che nắng và gửi tin nhắn WeChat cho Á Mạn: Dáng người tớ không đẹp hả?

Đối phương không trả lời, Nhan An liếc mắt nhìn thời gian liền đoán được người phụ nữ bên kia đại dương hẳn là đang vui vẻ với tình một đêm ở trong mơ.

Cô liếc nhìn xung quanh bãi biển, những cơ thể tuyệt đẹp vẫn còn đang tắm mình trong ánh nắng xinh đẹp, nhưng cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt, dù sao cũng là người từng trải, nên lúc này cô có cảm giác cũng chỉ đến thế mà thôi.

Thực ra, vóc dáng người nước ngoài thường phân thành hai cấp độ, người bụng to và người có cơ ngực to.

Những người có cơ bắp mạnh mẽ lại có thể được chia thành hai loại. Một là loại luyện tập thể hình, giống như vóc dáng của một vận động viên thể hình, bôi dầu lên, là loại vẻ đẹp cực đoan mà Nhan An không dám nhìn thẳng. Ngoài ra còn có một loại khác, gọi là loại tạp chí, lúc đầu Á Mạn và cô đều thích ngắm loại này, ngắm từng động tác của họ như thể họ đang sống dưới camera của một tạp chí, không ngừng diễn.

Haizzz, nhưng Nhan An lại thở dài, cô nghĩ lại nếu đem mấy người ABC đó mà so với Thiền Ngật, cảm giác hình như hơi vô vị.

Mà bên này, Thiền Ngật đang nằm trên chiếc ghế bên bờ biển, chiếc áo sơ mi đã được anh cởi ra và tùy ý ném sang một bên, trên mặt anh mang một cặp kính râm, còn cốc soda bạc hà bên tay đã cạn thấy đáy, khi mở mắt ra, anh liền nhìn thấy cô gái đó đang ngồi cách anh không xa, đôi mắt nhìn quanh bãi cát một vòng, sau đó thở dài một cách rất mất mát.

Đúng là cái đồ sắc nữ.

Thiền Ngật liếc nhìn mặt trời đã bắt đầu nghiêng về phía tây, anh đứng dậy khỏi ghế và cầm ly soda bạc hà đã cạn đi về phía Nhan An.

Nhan An đang chống cằm, một cái cốc rỗng còn vương mấy giọt nước còn đọng bên trên bỗng "cộp" một tiếng đặt lên bàn cô.

Thiền Ngật: "Đi thôi."

Nhan An nhìn làn da anh đen thêm một vòng rồi hỏi: "Lúc nãy anh đi đâu thế?"

Thiền Ngật: "Khỏa thân tắm nắng."

Nhan An "a" một tiếng, dáng vẻ tiếc nuối giống như vừa bỏ lỡ mất cả trăm triệu.

Thiền Ngật nhìn cô, không nhịn nổi nữa mà bật cười: Cô đúng là có bệnh thật.

*

Máy bay bay thẳng đến Barcelona, sau một ngày rong ruổi tận ba thành phố, Nhan An ngắm nhìn bầu trời hoàng hôn màu tím và nhận ra ngày hôm nay của cô chỉ mới trôi qua hai mươi tiếng đồng hồ.

Sau khi ra khỏi sân bay, Nhan An và Thiền Ngật lại ai về nhà nấy.

Không biết là bởi vì câu nói "Tôi chỉ thích phụ nữ" hay "Tôi thích những cô gái nóng bỏng" của Thiền Ngật mà từ khi biết anh không cong, Nhan An lại đột nhiên bình tĩnh trở lại, trong chốc lát cô đã thu lại cái sắc tâm lộ rõ mồn một trước đó.

Còn Thiền Ngật, khi đối mặt với một Nhan An đang giả vờ dè dặt, anh nhìn những điều được che giấu vụng về và buồn cười trong đôi mắt trong sáng của đối phương, rồi thản nhiên nói lời tạm biệt.

Nhan An nằm trên thảm trong phòng khách của căn hộ, cô vẫn chưa tắm, mái tóc khô ráp vì những cơn gió biển ẩm ướt, cánh tay và vai của cô nóng như thiêu đốt vì ánh nắng quá chói chang.

Một ngày kết thúc, cô cảm thấy hơi mệt nên nằm im trên thảm, không biết đang suy nghĩ gì, cô đột nhiên đưa tay sờ ngực rồi sờ xuống vòng eo của mình.

Lúc này, điện thoại di động đang ném bên cạnh đột nhiên rung lên, người phụ nữ ở đầu dây bên kia đã thức dậy.

Mạn: Gì cơ?

Mạn: Một bên ngực của cậu còn bằng hai bên của tớ cộng lại đấy nhé.

Nhan An xem tin nhắn rồi bật cười thành tiếng.

Đối phương có lẽ đã đứng dậy đi rửa mặt, một lúc sau mới nhận ra Nhan An không trả lời, liền hỏi lại: "Cậu đang ở đâu thế? Đang ở trên giường của người nào đó hả?"

Nhan An: Có cóc khô ấy.

Á Mạn nhíu mày: Tớ nghe ra giọng cậu có chút dục cầu bất mãn đấy nhé.

Nhan An trả lời bằng một từ "Đúng vậy".

Mạn: Người chị em, vật quy nguyên chủ không phải là chuyện rất bình thường hả?

Nhan An: Hàng cực phẩm là thẳng nam đấy!

Mạn: Gì hả?

Nhan An: Nhưng anh ấy không thích tớ.

Á Mạn đột nhiên cũng có chút kinh ngạc, sau đó cô ấy hỏi: Sao cậu biết anh ta không thích cậu?

Nhan An: Anh ấy nói vóc dáng tớ không đẹp.

Một lát sau đối phương mới trả lời: Xin lỗi nha, nãy buồn cười quá nên rơi mịa điện thoại xuống dưới sofa.

Mạn: Anh ta nói vóc dáng cậu không đẹp hả?

Không nói ra, nhưng cũng là có ý đó.

Tôi thích phụ nữ nóng bỏng -- Không giống cô.

Tôi thích phụ nữ nóng bỏng -- Mà cô rõ ràng không hề nóng bỏng.

Nhan An cứ canh cánh mãi với câu nói này.

Cảm giác giống như một người đàn ông bị một phụ nữ liếc nhìn về phía chỗ đó, sau đó nói với anh ta, tôi thích cái loại lớn và uy mãnh cơ, rồi mỉm cười bỏ đi.

Nhan An đang cảm thấy thật phẫn nộ.

Nhưng Á Mạn lại tỏ ra không tán thành mà khuyên nhủ cô nương nhà mình: Ối xời, sở thích của đàn ông là cái đệt gì chứ, câu dẫn một lát là thích ngay thôi mà.

Nhan An ném điện thoại sang một bên, chết tiệt, không phải bà đây đã câu dẫn thất bại rồi hả?

*

Những ngày tiếp theo, hầu như hôm nào Nhan An cũng đi sớm về muộn, cô dành hơn nửa tháng để đi chơi hết tất cả các trò có thể chơi được ở quanh Barcelona.

Ngoại trừ việc đi ra biển chơi, vì bây giờ chỉ cần nhìn thấy biển là Nhan An đã cảm thấy buồn bực rồi.

Một tuần trước khi kết thúc kỳ nghỉ, Nhan An mang theo túi hành lý xách tay bay đến Seville, cô dự định kết thúc kỳ nghỉ càn rỡ này bằng một điệu nhảy flamenco chính thống.

Tây Ban Nha có vô số quảng trường, nhưng Nhan An thích nhất là quảng trường tại thành phố Seville này.

Ánh nắng giữa trưa chiếu lên những viên gạch đỏ, cả quảng trường giống như đang mang một nét quyến rũ mạnh mẽ từ thời phục hưng xa xưa của người Moorish. Với những mái vòm kiểu La Mã cổ đại, những bức tranh sứ khảm theo phong cách Siberia, với đủ loại phong cách, vừa cổ điển vừa lãng mạn.

Nhan An đến Seville không theo hành trình đã sắp xếp từ trước, nên sau khi xách túi ra khỏi sân bay, cô thậm chí còn chưa quyết định sẽ ở đâu tối nay. Nhưng hơn một tiếng sau, cô đã ngồi trên lối đi bộ của quảng trường Plaza de España, trong tay còn cầm một chiếc cốc giấy và đang thỏa mãn uống một ngụm loại cocktail Sangria thơm nồng.

Đột nhiên, một điệu nhạc gợi cảm cách đó không xa truyền đến. Nhan An đứng trong đám người, ánh mắt cô khó có thể rời khỏi bước nhảy của người đàn ông đang mặc bộ áo dài tay màu đen bó sát với chiếc cổ áo được khoét sâu hình chữ V.

Người đàn ông buộc mái tóc xoăn dài của mình thành một nửa búi, và xoay tròn một cách ngẫu hứng bằng mũi chân và gót chân, khiến chiếc thắt lưng màu đỏ quấn quanh eo anh ta cứ bay phấp phới trong không trung.

Nhan An cảm thấy không khí buổi chiều nay ở quảng trường đã hoàn toàn bị vũ điệu của nam vũ công này đốt cháy.

Tiếng nhạc sôi sục và dồn dập, Nhan An cũng cầm ly cocktail và lắc lư theo nhịp trong đám đông.

Cô gái Trung Quốc vừa xinh đẹp vừa tự tin trong bộ váy dài đỏ nổi bật giống như ánh mặt trời chói chang giữa trưa hè đang đứng trong đám đông, và rồi nam vũ công đột nhiên cất bước đi về phía Nhan An, anh ta mời cô bằng tư thế khiêu vũ.

Vòng tròn vốn dĩ đang vây quanh nam vũ công lúc này đã tự động mở rộng thành một vòng tròn lớn hơn, để lại thêm không gian cho cô gái Trung Quốc xinh đẹp này.

Nhan An cười lớn và nhấc váy khiêu vũ cùng nam vũ công một cách tùy hứng, đôi hoa tai lớn lắc lư không ngừng, rõ ràng là cô nhảy không đúng điệu lắm, nhưng những người xung quanh lại không ai có thể bỏ qua mà bước tiếp.

Và dưới cái nắng giữa hè ở Tây Ban Nha, sức sống của thanh xuân như đã tràn trề bao phủ cả buổi chiều, vừa rạng ngời nhiệt huyết vừa gợi cảm đến mức khiến người ta không thể xa rời.

Thiền Ngật đứng bên ngoài đám đông, và giống như những người khác, ánh mắt anh khóa chặt lên cô gái trong chiếc váy đỏ như lửa đó.

Nhan An vẫn đang cầm chiếc cốc giấy đựng vang đỏ trong tay, khi kết thúc bài hát, người đàn ông đặt tay lên eo cô, còn Nhan An thì giơ cao chiếc cốc giấy và nhón chân để lộ ra vòng eo xinh đẹp, màn biểu diễn đã được hai người họ kết thúc một cách hoàn hảo. Sau đó người đàn ông cầm lấy ly rượu của cô, ngẩng đầu và uống hết hớp rượu còn lại, anh ta thở ra một hơi, rồi cong eo làm động tác cảm ơn với Nhan An.

Nhan An nâng gấu váy lên, cô xoay một vòng giống như một đóa hoa hồng đang nở rộ, rồi cũng hướng về phía anh ta làm động tác đáp lễ.

Nhan An lùi lại vào trong đám đông, cô vừa quay đầu đã thấy Thiền Ngật đang đứng ở vòng ngoài cùng, anh nhàn nhạt dựa vào cái cột đá trên lối đi dạo của quảng trường và lặng lẽ nhìn cô đứng giữa dòng người xa lạ đang đi dạo. Thấy cô phát đã phát hiện ra mình, anh cũng chẳng có chút phản ứng gì mà chỉ nâng ly rượu lên nhấp một ngụm giống như không có ai xung quanh.

Còn Nhan An vì vừa biểu diễn xong một vũ điệu bốc lửa, nên nhịp tim của cô giống như sắp nổ tung.

- - Hứng thú của đàn ông là cái đệt gì, câu dẫn chút là có ngay thôi.

Hơn nửa tháng không gặp, trong phút chốc nhìn thấy Thiền Ngật, những lời Á Mạn nói lại lập tức văng vẳng bên tai cô.

Ánh mắt của Thiền Ngật giống như chiếc thuyền lướt trên mặt biển trong đêm hè, vừa tĩnh lặng vừa tối tăm, và đang chăm chú nhìn Nhan An xuyên qua đám đông đi về phía mình.

Anh liếc xuống dưới, làn da bị lộ ra bên ngoài của cô đã đen hơn nửa tháng trước khá nhiều, ánh lên màu hồng gợi cảm, giữa xương quai xanh và eo chỉ có một chiếc áo ống màu đen, bên dưới là chiếc váy đỏ dài đến mắt cá chân mà lúc cô xoay người giống như một ngọn đuốc đang nhảy múa.

Khi ánh mắt anh quay lại chạm tới ánh mắt đối phương, cô đã tiến đến trước mặt anh.

Thiền Ngật: "Có chuyện gì sao?"

Nhan An liếc nhìn ly rượu trong tay anh, giống hệt với ly cô vừa uống, là loại cocktail Sangria đỏ rực như máu.

Cô đặt tay lên tay anh, nâng lấy cái cốc, rồi cúi xuống, nhấp một ngụm rượu từ chiếc cốc trên tay anh.

Nhan An: "Tôi khát quá, cho mượn một ngụm rượu nha."

Một giọt mồ hôi nhân lúc Nhan An cúi người đã chảy vào rãnh sâu trước ngực, cơ thể hai người sát gần và anh có thể cảm nhận được một cỗ nhiệt khí bốc lên sau khi cô khiêu vũ dưới ánh mặt trời chói chang.

Mặt biển tĩnh lặng và tối tăm chợt gợn sóng, trở thành một loại phong cảnh khác dưới ánh mắt sâu thẳm của Thiền Ngật.