Chương 33: Nếu cô ấy chết, các người cũng đừng mong sống sót

Đột nhiên, Hạ Tinh Thiên giãy mạnh, đẩy Lôi Trạch Dật đang lo lắng đỡ mình ra rồi chạy về phía Lục Huy Phong. Khi khoảng cách chỉ còn hai mét, cô bất ngờ đâm sầm vào l*иg ngực kia.

Cô ôm chặt vòng eo cường tráng của Lục Huy Phong, lặp đi lặp lại: "Tôi không dám, tôi không dám thế nữa, sẽ không chạy cùng người khác nữa... đừng gϊếŧ tôi, đừng gϊếŧ tôi... tôi không dám nữa..."

Lục Huy Phong nhíu mày, hiểu ra cô nhầm tưởng phát súng kia nhắm vào mình, nhưng mà anh cũng không định giải thích.

Anh giơ tay lên vỗ vỗ trên lưng cô theo nhịp điệu, ghé vào tai thân thiết nói: "Chỉ cần cô nghe lời, tôi chắc chắn sẽ không tổn thương cô."

Lôi Trạch Dật siết chặt bàn tay trống không, hướng về phía Lục Huy Phong quát lớn: "Rốt cuộc anh đã làm gì cô ấy?"

Lục Huy Phong ngẩng đầu lên, động tác trên tay cũng không dừng lại: "Liên quan gì tới cậu?"

Đột nhiên Lôi Trạch Dật như đã hiểu ra, bước nhanh xông về phía Lục Huy Phong. Lục Huy Phong lùi về sau một bước, vài người vệ sĩ cấp tốc từ ngõ hẻm xông tới nhanh chóng tạo thành một bức tường chắn trước mặt anh.

Lôi Trạch Dật bị vệ sĩ vặn ngược cánh tay, gào thét: "Lục Huy Phong! Chuyện của Lục Tần Vũ chẳng qua là ngoài ý muốn! Không lường trước được! Điểm này tôi và anh đều hiểu rõ, nếu anh dám đem thù hận không có chứng cứ trả thù lên người Tinh Thiên, tôi sẽ khiến anh phải xuống địa ngục!"

Ánh mắt Lục Huy Phong hơi thay đổi, bàn tay đang vỗ về sau lưng Hạ Tinh Thiên cũng dừng lại, anh bế ngang cô lên, để đầu cô tựa vào ngực mình, xoay người nhẹ giọng nói với người đàn ông đang bị vệ sĩ cản lại:

"Nếu tôi nói người tôi muốn là Hạ Tinh Thiên thì sao? Lôi Trạch Dật, anh không đấu lại được tôi đâu!"

Hạ Tinh Thiên ngoan ngoãn vùi trong ngực anh, không lên tiếng cũng không động đậy, giống như một con búp bê không có sự sống.

Lục Huy Phong ấn cô vào trong xe rồi lại đẩy tài xế ra ngoài, tự mình ngồi vào ghế lái, lái xe trở về. Dọc đường đi vượt vô số đèn đỏ, cảnh sát giao thông đuổi theo nhìn thấy biển số xe kia thì lập tức lui trở về.

Xe dừng bên ngoài biệt thự, Hạ Tinh Thiên bị Lục Huy Phong lôi ra khỏi xe rồi lập tức kéo vào bên trong.

Thời khắc này, não của Hạ Tinh Thiên lắc lư cả một đường, sự hỗn độn mơ hồ đã dần dần tan đi. Nhớ lại dáng vẻ run rẩy sợ hãi hét chói tai của mình khi đó, cô ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt ưng sắc bén của Lục Huy Phong, chuông báo động trong đầu lập tức rung lên mạnh mẽ, nỗi sợ hãi vất vả bình ổn xuống lại dâng lên một lần nữa.

Hạ Tinh Thiên bị Lục Huy Phong đẩy vào phòng, cô cho rằng anh muốn làm gì đó, nhưng lại không ngờ bị anh kéo thẳng vào phòng tắm.

Cô còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần thì dòng nước lạnh đã dội xuống đỉnh đầu, ánh mắt Lục Huy Phong âm u như sương mù mùa đông buổi sớm, Hạ Tinh Thiên không thể nhìn rõ cảm tình mạnh mẽ ẩn giấu dưới sự giận dữ kia.

Dòng nước lạnh băng chảy xuống theo mái tóc của cô, Lục Huy Phong bị dáng vẻ ngẩn ngơ của cô làm cho hơi bực mình, thấp giọng quát:

"Cởϊ qυầи áo!"

Hạ Tinh Thiên hơi sửng sốt, cắn môi không nhúc nhích, vẻ mặt Lục Huy Phong lại sầm xuống: "Làm sao? Muốn tôi động tay à?"

Hạ Tinh Thiên lập tức vươn tay cởϊ qυầи áo đã ướt đẫm trên người mình ra, dòng nước lạnh lẽo trực tiếp xối vào da cô, khiến cô rùng mình vì lạnh.

Nhưng Lục Huy Phong tuyệt nhiên không để ý đến cảm nhận của Hạ Tinh Thiên, anh chỉ muốn rửa sạch mùi vị thuộc về người đàn ông khác trên người cô, không dính lại một xíu nào.

Hạ Tinh Thiên ngơ ngác đứng dưới dòng nước, lạnh cóng đến mức môi tím tái, hai tay cứng đờ ôm lấy hai vai của mình.

Lục Huy Phong hung ác đẩy mạnh cô, rào một tiếng, Hạ Tinh Thiên trượt chân ngã ngồi vào trong bồn tắm.

"Tắm rửa sạch sẽ cả người đi! Thứ đàn bà bẩn thỉu!" Nói xong, anh cầm đầu vòi sen trong tay ném vào người Hạ Tinh Thiên, cáu kỉnh xoay người bước nhanh ra ngoài.

Hạ Tinh Thiên nghiêng đầu né tránh, đầu vòi sen rơi xuống vai cô, lập tức tím bầm.

Nhưng cô đã không còn tâm tư để ý tới những đau đớn kia nữa, biểu cảm trên gương mặt của Lục Huy Phong lúc sắp rời đi cứ quanh quẩn trong đầu cô, chán ghét và tức giận, cô rõ ràng nghe thấy anh nói: Thứ đàn bà bẩn thỉu.

Hạ Tinh Thiên từ bồn tắm đứng dậy, nhìn bản thân trong tấm gương lớn ở đối diện, ánh mắt vừa ưu thương vừa đau đớn, cô vươn tay chậm rãi sờ lên vị trí trái tim, vậy mà đột nhiên dâng lên cảm giác đau đớn, là đau lòng ư?

Cô lại đau lòng chỉ vì một câu nói của người đàn ông kia? Hạ Tinh Thiên nhíu mày muốn quăng gương mặt của người đàn ông trong đầu mình ra ngoài, nhưng dù cô có bỏ mặc cơn ác mộng thế nào thì gương mặt kia vẫn hiện ra rõ ràng, mang theo cảm xúc chán ghét và cáu kỉnh như cũ.

Hạ Tinh Thiên từ trong bồn tắm đi ra, bịt bồn rửa mặt thủy tinh dưới tấm gương lại, nước chảy rào rào vào bên trong. Dưới ánh đèn chiếu rọi, dòng nước trong suốt xinh đẹp khó mà miêu tả.

Nước càng ngày càng đầy, đến khi sắp rót đầy bồn, Hạ Tinh Thiên khóa nước lại.

Hai tay chống ở hai bên mặt bồn rửa mặt, cúi người xuống dúi đầu mình vào trong nước.

Lục Huy Phong nóng nảy đi tới đi lui trong phòng, nghĩ tới Lôi Trạch Dật dùng bàn tay kia để ôm vai Hạ Tinh Thiên, anh lại hối hận vì sao lúc ấy mình không tự tay chặt cánh tay kia xuống.

Đột nhiên, một tiếng rầm vang lên từ trong phòng tắm, Lục Huy Phong sửng sốt một chút, sau đó ngay lập tức vọt vào.

Cả người Hạ Tinh Thiên ướt đẫm ngã dưới đất, mà nước trong bồn rửa mặt trên đỉnh đầu cô còn đang không ngừng sóng sánh.

Lục Huy Phong lập tức hiểu rõ, cảm xúc giận dữ dần dần hiện ra từ tâm trạng trước giờ luôn bình tĩnh của anh. Lục Huy Phong ngồi xổm người xuống, ra lệnh cho mình hít thở sâu, cố gắng đè nén lửa giận đang không ngừng thiêu đốt dưới đáy lòng, tiện tay cầm một chiếc khăn tắm bọc lấy thân thể của Hạ Tinh Thiên, bế ngang cô lên lập tức xông ra ngoài.

Dì Phượng nghe thấy tiếng bước chân rối loạn mà lo lắng từ trong phòng đi ra, thấy Hạ Tinh Thiên bị Lục Huy Phong bọc trong khăn tắm thì bị dọa sợ hết hồn, vội vàng mặc áo vào nghênh đón.

"Đi mở cửa! Gọi tài xế!" Dì Phượng lập tức kéo cửa mở ra, sau đó chạy đến phòng tài xế gọi người.

Vì để thuận lợi ra vào, mấy ngày trước Lục Huy Phong đã điều cả tài xế tới để anh ta ở luôn trong biệt thự, giờ phút này vừa khéo phát huy tác dụng.

Lục Huy Phong ôm Hạ Tinh Thiên đứng bên ngoài nhà để xe, tài xế lảo đảo bước cao bước thấp chạy tới, mở cửa xe lái ra ngoài.

Lục Huy Phong ôm Hạ Tinh Thiên ngồi ở ghế sau, dùng bàn tay chạm vào cơ thể dường như đang dần mất đi độ ấm, quát với tài xế: "Con mẹ nó, nhanh lên!"

Tài xế run rẩy đạp ga từ 80 km/h tăng lên 120 km/h, xe lao đi như tên bắn nhanh chóng phi thẳng về hướng bệnh viện.

Cũng may dì Phượng gọi điện thoại trước khi lên đường, bệnh viện đã chuẩn bị các phương pháp cấp cứu từ trước, Lục Huy Phong vừa xuất hiện thì bác sĩ và y tá lập tức đẩy cáng cứu thương chạy tới.

Lục Huy Phong đặt Hạ Tinh Thiên lên cáng cứu thương, bàn tay vẫn nắm chặt cổ tay của cô.

"Anh Lục, mời anh thả tay ra trước, anh như vậy chúng tôi không thể vào phòng mổ được."

Bên ngoài phòng mổ, Lục Huy Phong bị bác sĩ ngăn cản ở bên ngoài, tay anh vẫn nắm chặt lấy cổ tay của Hạ Tinh Thiên như cũ không chịu buông ra. Bác sĩ hơi khó xử, cáng cứu thương kẹt giữa cánh cửa không tiến cũng không lùi.

"Anh Lục, anh bỏ tay ra đã, chúng tôi đảm bảo sẽ dốc hết sức cứu chữa. Anh thế này chúng tôi không vào được phòng mổ sẽ làm chậm trễ bệnh tình, sợ rằng..." Lời của bác sĩ bị ánh mắt âm u của Lục Huy Phong chặn lại trong miệng.

Anh buông tay cô ra, cúi đầu nhìn cô gái với gương mặt trắng bệch, nghĩ tới cô đã tự tử, trong lòng anh vừa tức giận vừa đau lòng. Cảm xúc phức tạp bùng nổ, anh đấm một quyền lên giá của cáng cứu thương, sau đó rút một cây súng lục màu đen ra chĩa vào đầu của bác sĩ, u ám mở miệng: "Không cứu được, tôi bắn chết anh."

Mấy vị bác sĩ bị dọa sợ đến mức tay chân mềm nhũn, lập tức đẩy cáng cứu thương vào phòng mổ.

Dì Phượng dẫn theo vệ sĩ vội vàng chạy tới, vệ sĩ đứng giữa cầu thang và hành lang, dì Phượng cầm áo khoác mang tới từ biệt thự muốn khoác thêm cho Lục Huy Phong, nhưng bị anh ngăn lại.

Bà ta muốn lên tiếng khuyên bảo, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp hơi khàn của Lục Huy Phong chậm chạp từ đỉnh đầu truyền tới: "Dì Phượng, tôi còn chưa kịp đối xử tốt với cô ấy, sao đột nhiên lại xảy ra chuyện chứ? Cô ấy ghét tôi như vậy, không muốn ở bên cạnh tôi đến vậy ư? Ghét đến nỗi thà rằng tìm đến cái chết?" Giọng nói của Lục Huy Phong không bình tĩnh như trước kia nữa, thậm chí còn hơi run rẩy.

Dì Phượng hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, nhưng gương mặt đó cúi quá thấp, bị bóng râm che đi một nửa nên không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh.

Dì Phượng thở dài, bà ta nhìn Lục Huy Phong lớn lên, cũng hiểu rõ tính cách của anh. Nếu đã có thể nói ra như thế, vậy nhất định đã nhận định người này rồi.

"Tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi có mắt, tôi sẽ nhìn, nhìn rõ rồi trong lòng sẽ hiểu, cho nên ở trong mắt tôi, Hạ Tinh Thiên là một đứa bé ngoan, đồng thời tôi tin rằng ngày nào đó cô ấy cũng sẽ nhận ra cậu chủ là người tốt."

Lục Huy Phong lắc đầu, xoay người đấm vào tường, thời gian như dòng nước chảy qua trước mặt, từng phút từng giây cũng khiến anh cảm thấy vô cùng đau khổ.

Từng có thời gian, anh cũng lo lắng như vậy. Khi đó anh bận bịu mở rộng sản nghiệp, bận khai thác thị trường, bận thành lập một vương quốc thương nghiệp khổng lồ cho mình và Tần Vũ mà bỏ quên những chuyện thường ngày. Cho đến khi cô rời đi, anh mới hối hận không kịp phát hiện, tất cả cũng đã quá muộn.

Mà bây giờ... khó khăn lắm mới phát hiện mình thật lòng, có phải sẽ giống như trước đây, đã muộn rồi không?

Anh không dám nghĩ, trong đầu lại dần dần hiện ra những hình ảnh ít ỏi đến đáng thương trong thời gian chung sống với Hạ Tinh Thiên từ trước đến nay. Lần đầu gặp gỡ, cô hoang mang và căng thẳng. Sau đó là sợ hãi đối với anh, đôi khi rất quật cường và giọng nói đau khổ tột cùng của cô: "Đừng.”

Rầm!

Phòng cấp cứu bị người ta đẩy mạnh ra, sau đó là một loạt tiếng bước chân dồn dập, Lục Huy Phong ngẩng đầu lên nhìn vào bác sĩ đang gỡ khẩu trang xuống:

"Thế nào rồi?"

Bác sĩ không kịp trả lời mà vội vã đi thẳng qua mặt anh, sau đó nhanh chóng có y tá đi cùng anh ta tới.

Đột nhiên Lục Huy Phong có linh cảm chẳng lành, anh nhìn chằm chằm bác sĩ không chớp mắt, không bỏ qua một biểu cảm nào trên mặt anh ta.

"Anh Lục, tình trạng của bệnh nhân rất nguy kịch, cần anh ký vào giấy thông báo bệnh tình nguy kịch."

Lục Huy Phong nhíu mày, ánh mắt có phần chưa hiểu rõ, há miệng dùng sức lực thật lớn mới nói được thành lời:

"Anh nói cái gì?"

Bác sĩ bị vẻ mặt lạnh băng đáng sợ của anh dọa cho hết hồn, trong đầu lập tức nhớ lại cảnh tượng bị dí súng vào đầu lúc nãy, cơ thể không kiềm chế được run lẩy bẩy.

"Lục... anh Lục, chúng tôi đã cố gắng hết sức, hơn nữa bệnh nhân vẫn đang được cấp cứu. Chỉ là cần... cần anh hoặc là người thân của bệnh nhân ký tên vào giấy thông báo bệnh tình nguy kịch để phòng... phòng tình huống nguy cấp."

Roẹt!

Lục Huy Phong giật lấy giấy thông báo bệnh tình nguy kịch rồi xé thành hai mảnh, dì Phượng níu cánh tay của anh nhưng không kéo lại được.

Lục Huy Phong túm lấy cổ áo của bác sĩ, kéo anh ta đến trước phòng cấp cứu, đá văng cửa phòng cấp cứu rồi quăng bác sĩ vào bên trong.

"Nếu cô ấy chết thì các người cũng đừng mong còn sống!”