Chương 44: Quá khứ của ba người

Trong lòng Trương Tâm Du thấp thỏm không yên, từ khi cô ta đến biệt thự, mặc dù biết Lục Huy Phong rất lạnh lùng nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ đối xử tàn nhẫn với người phụ nữ đã từng hầu hạ mình như vậy. Nếu đổi lại là cô ta thì sao? Liệu anh có đối xử với cô ta như thế này không?

Cô ta không dám nghĩ tới, nhưng nỗi sợ hãi trước mắt cũng không ngăn cản được dã tâm của cô ta. Không nỡ bỏ con sao bắt được sói, đạo lý này cô ta hiểu, cho nên cô ta sẽ không sợ hãi người đàn ông này. Trương Tâm Du không chỉ muốn Lục Huy Phong, mà ngay cả Lôi Trạch Dật cũng phải quỳ dưới váy cô ta. Những gì Hạ Tinh Thiên có thì cô ta cũng phải có.

Đêm nay, cả ba người đều có mối quan tâm riêng, không ai trong số họ có thể ngủ được.

Đêm nay, trời mưa suốt đêm, tiếng rào rào không hề dừng lại mà cũng không hề giảm đi.

Hạ Tinh Thiên cuộn hai chân lại thật chặt, hai tay ôm chặt bụng, mặt vùi vào đôi chân co quắp, cả đêm nằm trên bãi cỏ như thế.

“Dì Phượng, đi gọi cô ta vào đi.” Lục Huy Phong đặt cà phê trong tay xuống, trầm giọng nói.

Trương Tâm Du nhìn dì Phượng lập tức xoay người bước ra ngoài thì tỏ vẻ khinh thường. Không phải chỉ là dầm mưa một đêm thôi sao, làm gì mà phải căng thẳng đến mức đó chứ.

Dì Phượng đi tới trước mặt Hạ Tinh Thiên, đưa tay đẩy vai cô: “Cô Hạ, cậu chủ bảo cô đi vào.”

Nhưng mà Hạ Tinh Thiên lại không hề động đậy, vẫn im lặng cuộn mình lại giống như một con chó con bị bỏ rơi mà cô độc ôm lấy chính mình.

Một dự cảm xấu chợt lóe lên trong lòng dì Phượng, bà ta đưa tay sờ trán cô thì đột ngột rút tay lại, nhiệt độ nóng đến đáng sợ.

Dì Phượng lập tức ôm phần thân trên của Hạ Tinh Thiên vào lòng, vỗ nhẹ lên má cô để đánh thức cô, nhưng Hạ Tinh Thiên lại không có phản ứng gì. Dì Phượng dùng ngón tay cái bấm mạnh vào huyệt nhân trung của cô nhằm cứu người tỉnh lại trước, dù sao bị sốt mà cứ mê man như vậy thì rất nguy hiểm, huống hồ gì cô gái này đã từng bị thương nên sức khỏe không thể chịu đựng được một đòn này.

Tuy nhiên, cho dù bà ta có dùng sức thế nào đi nữa thì hai mắt Hạ Tinh Thiên vẫn nhắm chặt. Dì Phượng thấy không ổn, sau đó đặt Hạ Tinh Thiên xuống và chạy về phía biệt thự.

“Cậu chủ, cậu chủ. Không hay rồi, không hay rồi. Cô Hạ, cô ấy…”

“Cô ta bị sao?” Lục Huy Phong ngước mắt lên khỏi tờ báo, trên mặt lộ ra vẻ không quan tâm.

Dì Phượng thở hổn hển rồi nói tiếp: “Cô ấy, cô ấy đã ngất đi rồi, gọi thế nào cũng không tỉnh lại.”

Lục Huy Phong đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, bước nhanh ra ngoài.

Trên bãi cỏ, Hạ Tinh Thiên cuộn tròn ôm lấy chính mình, cô đơn đến đáng thương. Lục Huy Phong chợt cảm thấy sợ hãi, nhưng anh vẫn bước nhanh xuống cầu thang đi tới trước mặt Hạ Tinh Thiên.

Sắc mặt Hạ Tinh Thiên tái nhợt, như người sắp chết. Anh đặt tay lên cổ cô, nhiệt độ thấp đến đáng sợ, nếu không cẩn thận sẽ không cảm nhận được mạch đập yếu ớt của cô.

Trái tim Lục Huy Phong nhói lên, anh vội vàng bế người đi vào trong phòng.

Dì Phượng đi theo sau thở dài, đúng là nghiệp chướng mà.

Lục Huy Phong đặt người lên chiếc giường trong phòng, đắp chăn cho cô xong lại lập tức chạy vào phòng tắm xả nước ra. Nhiệt độ trên người cô quá thấp, nhất định phải được ủ ấm, nếu không cô sẽ chết cóng mà không kịp đợi bác sĩ đến.

Sau khi xả nước xong, Lục Huy Phong bế Hạ Tinh Thiên vào phòng tắm, đặt cô vào trong nước thật nhanh rồi mới từ từ cởϊ qυầи áo của cô ra.

Làn da của Hạ Tinh Thiên đã bị nhăn nheo sau một đêm dầm mưa, cơ bắp trên người hơi cứng lại do cái lạnh đêm qua và do thiếu vận động, làn da cũng tái xanh, vừa nhìn trông thật đáng sợ.

Hơi thở của Hạ Tinh Thiên vẫn rất yếu ớt, chưa đầy năm phút, Lục Huy Phong lại bắt mạch cho cô một lần vì sợ cô sẽ xảy ra chuyện. Mặc dù vậy, anh vẫn không hối hận về hành động của mình, anh luôn cho rằng cô đã làm sai và đáng bị trừng phạt. Chỉ cần sợ bị trừng phạt thì nhất định sau này sẽ không tái phạm nữa.

Chẳng mấy chốc bác sĩ đã đến, dĩ nhiên là Ngô Tuấn Sâm. Vẻ mặt của Lục Huy Phong đã khó coi rồi, khi nhìn thấy anh ta thì càng lạnh lùng hơn: “Bác sĩ Trương đâu?” Lục Huy Phong hỏi dì Phượng.

“Lúc này điện thoại không liên lạc được. Tôi sợ rằng chậm trễ sẽ ảnh hưởng đến bệnh tình của cô Hạ, nên tôi đã gọi điện cho lão Ngô, cho nên…”

Lục Huy Phong vẫy tay với bà ta ra hiệu cho bà ta đi xuống. Đợi dì Phượng đi rồi anh mới quay đầu nhìn người đàn ông vẫn đứng ở cửa: “Còn không mau lại đây.”

Ngô Tuấn Sâm lướt qua Lục Huy Phong, đi đến bên giường của Hạ Tinh Thiên, lấy thiết bị trong hộp thuốc ra và bắt đầu kiểm tra.

Vì mạch của Hạ Tinh Thiên quá yếu và nhịp tim quá chậm nên anh ta không thể nghe thấy qua lớp quần áo, cho nên Ngô Tuấn Sâm vén chăn lên và đưa tay định cởi bộ đồ ngủ rộng thùng thình của cô.

Lục Huy Phong bước lên kéo Ngô Tuấn Sâm ra phía sau, nhíu mày thấp giọng lẩm bẩm: “Cậu định làm gì?”

Ngô Tuấn Sâm nhún vai lắc lắc ống nghe trong tay: “Hết cách rồi, nhịp tim của cô ấy quá yếu, không thể nghe thấy qua lớp quần áo.”

Lục Huy Phong hừ giọng, giành lấy ống nghe rồi xoay người cúi xuống cởi cúc áo cho Hạ Tinh Thiên, nhét một đầu ống nghe vào trong áo của cô và ném đầu còn lại cho Ngô Tuấn Sâm.

Ngô Tuấn Sâm nhíu mày, cầm lấy và lắng nghe, tặc lưỡi: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Sức khỏe của cô ấy vốn đã kém, tổn thương do morphin gây ra cho cơ thể vẫn chưa hồi phục. Bây giờ lại xảy ra chuyện, cho dù có hai cái mạng cũng không đủ.”

Lục Huy Phong nhíu mày: “Bị sao?”

Ngô Tuấn Sâm nhếch miệng: “Không sao, chỉ sốt cao thôi, không chết người được đâu.”

Lục Huy Phong đưa tay nắm cổ áo Ngô Tuấn Sâm đè anh ta thấp hơn mình rồi nói: “Cậu bớt giỡn với tôi đi, có tin tôi bắn một phát gϊếŧ chết cậu không?”

Ngô Tuấn Sâm cười gằn, bỏ tay Lục Huy Phong ra, đứng đó nói: “Anh sẽ không.”

Lục Huy Phong nhìn người đàn ông đang cợt nhả trước mặt với vẻ mặt u ám, muốn đánh anh ta thật mạnh, anh thề rằng đã muốn đánh anh ta từ lâu rồi.

Ngô Tuấn Sâm quay người lấy thuốc tiêm trong hộp thuốc ra để tiêm thuốc hạ sốt rồi móc chai nước muối sinh lý lên để truyền nước cho cô, sau đó mang theo hộp thuốc của mình đi xuống lầu.

Lục Huy Phong đứng canh ở giường không dám rời đi, nhưng lại sợ lỡ như Hạ Tinh Thiên tỉnh lại nhìn thấy anh sẽ mất mặt, đúng lúc này, Trương Tâm Du gõ cửa bước vào.

Lục Huy Phong nhíu mày tỏ vẻ không vui: “Vào đây làm gì?”

Trương Tâm Du có vẻ không vừa lòng với giọng điệu của Lục Huy Phong, nhưng vẫn không biểu hiện ra bên ngoài: “Anh đến công ty đi, để em trông chị Hạ cho.”

Lục Huy Phong nhíu mày: “Không cần, còn nữa, sau này không được vào phòng khi chưa có sự cho phép của tôi. Đi ra ngoài đi.”

Sắc mặt Trương Tâm Du thay đổi, nhìn cô gái ở trên giường, sau đó nhanh chóng xoay người bước ra ngoài. Nhưng cơn tức giận trong lòng không thể nào dập tắt được, tại sao người phụ nữ đê tiện đó được vào còn cô ta thì không thể chứ? Một ngày nào đó cô ta sẽ đuổi Hạ Tinh Thiên đi.

Hạ Tinh Thiên mơ mơ màng màng bước vào một căn phòng, trong phòng có rất nhiều cánh cửa, mỗi cánh cửa đều giống hệt nhau.

Cô tò mò đi về phía trước và ngẫu nhiên đẩy một cánh cửa trong số đó. Vào lúc cánh cửa được mở ra, không gian xung quanh cô như bị bóp méo.

Cảnh tượng xung quanh lập tức biến đổi. Một người đàn ông và một người phụ nữ đang đứng đối diện nhau và nói điều gì đó. Một cô gái khác đứng cách xa họ hai bước và cô gái đó lại chính là cô.

Giờ phút này, cuối cùng Hạ Tinh Thiên cũng hiểu được cảnh tượng ba người mỗi lần mơ thấy chính là quá khứ của cô, quá khứ về ba người.

Lục Huy Phong điều chỉnh lại tốc độ truyền nước cho Hạ Tinh Thiên chậm hơn một ít, nhưng người trên giường vẫn không yên lòng, hết lần này tới lần khác lắc đầu nhíu mày và nói những lời nói vô nghĩa rất nhỏ khiến anh không thể không để ý tới. Anh gọi tên Hạ Tinh Thiên, cô ngừng nói và tiếp tục yên lặng chìm vào giấc ngủ.

Những chuyện trong mơ và hiện thực cứ đan xen vào nhau, hiện tại và quá khứ đan xen với tương lai của cô.

Cô muốn tiến lại gần hơn, nhưng lại phát hiện ra rằng dù có chạy về phía trước như thế nào thì khoảng cách giữa ba người họ vẫn luôn cách xa như vậy.

Đột nhiên cảnh tượng thay đổi, cô đi đến một nhà kho trống rỗng. Hạ Tinh Thiên cố gắng đi về phía trước và phát hiện nhà kho cách mình càng ngày càng gần, nhưng khi cô đến gần thì trong nhà kho cũng truyền đến tiếng khóc thảm thiết.

Hạ Tinh Thiên đứng tại chỗ, đột nhiên đầu đau dữ dội. Tiếng kêu la không ngừng kia truyền vào tai khiến đầu cô đau nhức.

Hạ Tinh Thiên bịt tai lại, nhưng giọng nói dường như chống lại cô, càng bịt chặt thì giọng nói càng lớn.

Hạ Tinh Thiên chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung, không chịu đựng được nữa, cô hét lên.

Soạt, Hạ Tinh Thiên ngồi bật dậy từ trên giường.

Cô thở hổn hển, hai tay ấn chặt vào ngực và không ngừng quan sát xung quanh để xác định vị trí của mình.

Tấm rèm cửa tung bay trong gió, quầng sáng màu cam xuyên qua cửa sổ cho cô biết thời gian hiện tại.

Hạ Tinh Thiên thấy áp lực khó chịu vô cùng, cô cử động muốn rời khỏi giường, lúc này mới nhận ra trên tay trái có một ống truyền dịch. Cô cắn chặt răng rút ống truyền dịch ra và dùng tay phải ấn chặt vết thương, rồi đi chân trần đến bên cửa sổ.

Khung cảnh bên ngoài cửa sổ thật đẹp, mặt trời lặn lúc hoàng hôn như nhô mái đầu lên nhìn trộm thế giới yên bình, trên bầu trời có một đàn chim đang bay về tổ...

Hạ Tinh Thiên quay đầu nhìn lại cách bày biện trong phòng, đây là phòng của Lục Huy Phong. Trong đầu nhớ tới chuyện đã xảy ra hôm qua nên cô tức giận bước ra ngoài, trở về phòng mình.

Chẳng bao lâu sau, trong phòng có tiếng gõ cửa. Hạ Tinh Thiên khóa cửa lại, quấn chặt người trong chăn không hề nhúc nhích, tiếng gõ cửa dần dần im lặng. Hạ Tinh Thiên thở phào nhẹ nhõm, nằm thẳng ở trên giường.

Không lâu sau, từ cửa phòng vang lên một tiếng đùng, Hạ Tinh Thiên sửng sốt, ngồi bật dậy nhìn về phía cửa.

Cánh cửa rung lên bần bật cùng với âm thanh trống rỗng lặp đi lặp lại, cho đến khi âm thanh trống rỗng cuối cùng kết thúc thì cánh cửa cũng bị đá tung ra va vào tường nghe một tiếng nổ lớn.

Hạ Tinh Thiên nhíu mày nhìn người đàn ông đang đi về phía mình, mắt không tự chủ được mà chua xót, một luồng nhiệt xẹt qua đôi má. Đôi môi Hạ Tinh Thiên run rẩy hỏi: “Anh còn muốn gì nữa?”

Lục Huy Phong không thích nước mắt của cô, anh cau mày đưa tay ra định lau đi giọt nước mắt rơi xuống cằm cô. Ngay lúc tay anh sắp chạm đến giọt nước trong vắt kia thì Hạ Tinh Thiên đã nghiêng đầu né tránh, trong mắt còn đầy vẻ căm hận.

Lục Huy Phong đau lòng, rút

tay về: “Đi với tôi.”

Hạ Tinh Thiên nhìn thẳng xuống mặt đất, không hề có động tĩnh gì, giống như một con búp bê vô hồn.

“Đi với tôi.” Giọng nói của Lục Huy Phong lại lạnh lùng vang lên, trong lời nói thể hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn.

Hạ Tinh Thiên quay đầu nhìn anh: “Nếu tôi nói không thì sao? Anh muốn đánh tôi à? Hay là cưỡиɠ ɧϊếp tôi?”