Chương 6: Rốt cuộc anh là ai?

Lòng Hạ Tinh Thiên dấy lên cảm giác sợ hãi mà chính cô cũng không thể giải thích được, khi cô còn chưa kịp giãy giụa thì người đàn ông kia đã dùng hai tay siết chặt phần eo cô, bắt đầu tấn công mãnh liệt.

Đầu óc Hạ Tinh Thiên lúc này chỉ toàn một mớ hỗn độn, cảm giác đau đớn như bị xé rách truyền đến, khiến cô quên cả suy nghĩ, như chìm trong vô thức.

Người đàn ông kia giống như một con dã thú đang điên cuồng rong ruổi, mặc cho cô có cầu xin thì anh cũng không thèm để ý.

“A… A… A… Cầu, cầu xin anh... Dừng lại... A..."

Giờ phút này cô giống như một con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển cả rộng mênh mông, phập phồng nhấp nhô, mà người đàn ông kia chính là cơn sóng lớn, khiến cô chìm đắm trong biển lớn tìиɧ ɖu͙©, sa lầy vào sự đau khổ, trầm luân, tɧác ɭoạи.

Hai tay bóp eo cô của người đàn ông cuối cùng cũng buông lỏng, nhưng đáng tiếc, khi cô còn chưa kịp thở phào một hơi thì cơ thể cô đã bị anh lật úp xuống giường.

Hạ Tinh Thiên sợ hãi muốn bò khỏi giường bỏ chạy, nhưng người đàn ông đã kịp thời túm lấy mắt cá chân của cô, kéo cô quay lại nằm yên vị dưới thân anh.

Thân hình nóng như lửa đốt của người đàn ông quấn lấy tấm lưng trần trụi của cô, đầu lưỡi anh nhẹ nhàng liếʍ láp bờ vai mềm mịn của cô, khiến Hạ Tinh Thiên sởn cả tóc gáy.

“Aaa.”

Đột nhiên, đầu vai cô truyền đến cơn đau dữ dội, hàm răng của người đàn ông đang găm sâu vào da cô, chớp mắt một cái, mùi máu tươi bao trùm khắp căn phòng. Cơ thể Hạ Tinh Thiên vặn vẹo muốn đẩy người đàn ông đang đè trên người cô xuống, nhưng không ngờ, người đàn ông lại càng thêm phấn khích, hành động của cô đã kí©h thí©ɧ hứng thú trong anh.

“Đau sao? Nỗi đau mà cô phải chịu còn chưa bằng một phần nghìn nỗi đau của cô ấy đâu!"

Cơn đau trên vai còn chưa hết, phần thân dưới của cô lại bị đánh úp lần nữa, cơn đau như bị xé rách lại tìm đến giày vò cô.

Giọng nói tràn đầy ý hận của người đàn ông không ngừng xâm phạm tâm trí Hạ Tinh Thiên, cô ấy? Cô ấy nào chứ?

“Người anh nói là..."

Cô còn chưa kịp làm rõ nghi vấn trong lòng thì đột nhiên, cơn đau do thứ xa lạ xâm nhập vào phần dưới lại truyền đến, khiến cô không thể nghĩ tới những thứ ngoài lề hay bất cứ gì nữa.

Sức nóng của vật đó đang đi sâu vào cơ thể cô khiến cô sinh ra cảm giác bị bỏng, cô sợ hãi. Thứ vũ khí sắc bén mà người đàn ông đang không ngừng ra vào thân thể cô khiến cô nhớ tới câu chửi rủa độc ác cuối cùng mà Lợi Quần từng nói: "Nếu có chết cũng phải chết dưới thân Chu Hiền Minh."

Mãi đến khi Hạ Tinh Thiên không chịu nổi nữa mà chìm vào hôn mê, trong đầu cô vẫn vang lên câu nói đầy ý hận của người đàn ông kia, rốt cuộc thì anh ta là ai?

Hạ Tinh Thiên mơ hồ mở to đôi mắt buồn ngủ mờ mịt của mình ra, trước mắt cô vẫn là một mảng tăm tối, chẳng lẽ trời chưa sáng sao?

Cô khẽ cử động vòng eo, nửa thân dưới của cô đau như thể bị một cái bánh xe lớn nghiền qua, đau không thể tả, cô hít hà một hơi lấy sức.

Những ký ức chết tiệt về chuyện đêm qua dần dần sống lại trong tâm trí cô. Lúc này, cô mới nhớ ra mắt mình có lẽ vẫn bị vải che, cô đưa ngón tay thử chạm vào mắt mình, nhưng tay còn chưa tới thì đã bị một bàn tay to khác giữ lại.

Hạ Tinh Thiên ngẩn ra, người đàn ông kia vẫn chưa rời đi sao? Lòng cô đột nhiên thoáng lướt qua sự vui sướиɠ mơ hồ, nhưng giây tiếp theo, cô lập tức chôn vùi cảm giác đó xuống, khiến lòng mình trở nên nguội lạnh.

Bàn tay người đàn ông đang nắm cổ tay cô dùng sức rất mạnh, giống như muốn bóp nát xương cốt của cô ra vậy.

“Tỉnh rồi?”