Chương 18: Danh tính của Hailee

Ngày hôm sau, Ramon cuối cùng cũng được phép trở về nhà, Hailee không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi cùng anh.

Tuy nhiên, điều khiến Hailee bối rối chính là: Cho đến bây giờ, cả Lis, Lexus lẫn Ramon, không ai trong số họ hỏi về xuất thân hay gia đình của cô cả.

Suốt quãng đường về nhà, Ramon bận rộn với đống tài liệu trên tay, không để ý đến Hailee đang bồn chồn lo lắng ngồi bên cạnh mình.

Trong khi đó, cô liên tục liếc nhìn Ramon, cô muốn bắt chuyện với anh, thậm chí còn tính nói thật với anh nhưng có vẻ như người đàn ông mà cô muốn nói chuyện đang quá tập trung vào chuyện khác.

Trong xe chỉ có hai người họ và một tài xế, không nói chuyện được với Ramon nên Hailee cũng im bặt không phát ra tiếng. Cô chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nhìn những con đường của thành phố A trông rất đẹp với những hàng cây xanh mát lần lượt lướt qua trước mắt.

Ánh nắng chói chang bên ngoài may mắn không xuyên qua được tấm phim cách nhiệt trên cửa của chiếc xe sang này nên Hailee có thể nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc lâu mà không thấy khó chịu.

"Hai tuần sau chúng ta sẽ kết hôn, em không muốn liên lạc với người nhà sao?" Ramon hỏi nhưng mắt không rời tài liệu trên tay.

Nghe vậy, Hailee đã không ngần ngại nắm lấy cơ hội để giải thích sự thật cho Ramon. "Về chuyện đó thì..."

Hailee ngay lập tức quay lại, điều chỉnh tư thế ngồi của mình để có thể đối mặt với Ramon. Nhưng người đàn ông đã ngắt lời cô ngay cả trước khi Hailee có thể lấy hết can đảm để giải thích sự thật mà cô muốn nói.

"Xin lỗi nếu tôi không nhớ lý do, nhưng nếu em có vấn đề với gia đình khiến em không mời họ được thì tôi có thể hiểu cho em." Sau đó Ramon đặt tài liệu trong tay mình lên đùi rồi nhìn sang Hailee đang áy nát cúi đầu nhìn xuống vì ánh mắt sắc lạnh của Ramon. “Cho nên mẹ và Lexus đã không hỏi chuyện này với em."

"Ồ, ra là vậy..."Hailee nghĩ.

Câu hỏi thầm kín của Hailee đã được giải đáp, về việc tại sao Lis và Lexus thậm chí không quan tâm đến gia cảnh của cô, dù đám cưới sẽ được tổ chức trong 2 tuần tới.

Hailee thừa nhận: “Em không gặp vấn đề gì với gia đình mình cả, cả cha mẹ em đều đã qua đời rồi” cô tiếp tục đơn giản nói ra hết.

Ramon trông hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó anh bình tĩnh nói. "Rất tiếc khi biết điều đó ..."

"Không có gì phải xin lỗi cả..." Hailee nhún vai một cách không quan tâm. Nhưng điều này vẫn không thể che giấu vẻ buồn bã trong đôi mắt xinh đẹp của cô.

Sau đó, cuộc trò chuyện của họ cứ như vậy kết thúc, không ai nói chuyện gì nữa cho đến khi về đến nhà.

Hailee không thể nói đây thực sự là một ngôi nhà… ngôi nhà Tordoffs giống như một khu dân cư phức hợp mà chỉ anh mới có thể ở được.

Thật ra, là con gái của doanh nhân kim cương nổi tiếng ở thành phố R, Hailee đã quen với cuộc sống sung túc với địa vị xã hội khá cao, nhưng nhìn thấy dinh thự nhà Tordoff, cô vẫn vô cùng ngạc nhiên.

Khi cổng chính mở ra, mất khoảng năm phút lái xe để đến ngôi nhà chính, nơi Ramon sống.

Trong khu vực này, ngoài ngôi nhà chính do Ramon chiếm giữ, vì anh là người đứng đầu hiện tại của gia đình Tordoff sau cái chết của cha mình, còn có hai ngôi nhà khác, tương ứng là nơi Lis và Lexus sinh sống.

An ninh tại nơi này rất chặt chẽ, Hailee có thể nhìn thấy một số lính canh đi qua khu rừng kéo dài giữa cổng chính và nơi ở của nhà Tordoffs.

Hailee không phải là người giỏi che giấu cảm xúc của mình, đặc biệt là khi cô không cảnh giác, vì vậy Ramon có thể thấy rõ nét mặt ngạc nhiên và thích thú của Hailee, khi nhìn thấy sự ngây thơ của cô gái này, khiến khuôn mặt bình tĩnh của anh nở một nụ cười nhẹ

Không phải cô giống như một cuốn sách mới, người thậm chí không biết nói dối như thế nào cho đúng mà không có bất kỳ sơ hở nào sao? Làm thế nào mà cô gái này có thể giả làm vợ chưa cưới của anh, Ramon ngay lập tức phát hiện ra lời nói dối vào cùng ngày Hailee cố gắng thuyết phục anh?

Có lẽ nếu không vì sự hỗn loạn mà Ramon đã gây ra và sự hận thù mà anh đã thể hiện với mẹ mình là bà Lis suốt thời gian qua vì bà phản đối mối quan hệ giữa Ramon và người yêu thực sự của anh, Lis có thể đã dễ dàng tìm ra lai lịch của Hailee và sớm phát hiện ra rằng cô gái này đang nói dối. Vì suy cho cùng, Lis quá tỉ mỉ đến mức dễ bị lừa.

Nhưng sau những gì xảy ra sau vụ tai nạn xảy ra với Ramon, có vẻ như Lis đã quá sợ hãi để hỏi Hailee. Lis chỉ đồng ý với mối quan hệ của họ mà không cố gắng tìm ra bất kỳ sự thật nào.

Thái độ của Lis cũng dễ hiểu vì cô suýt mất đứa con trai đầu lòng vì sự bướng bỉnh của mình.

Về phần Lexus, em trai của anh đã quá sợ hãi để có thể phản đối lời nói của Ramon.

"Em cũng sẽ sống ở đây à?" Hailee quay mặt về phía Ramon.

"Chứ em muốn sống ở đây nữa?" Ramon liếc nhìn ngôi nhà. Từ ký ức mà anh nhớ được từ bốn năm trước, có vẻ như tòa nhà này không thay đổi nhiều.

"Nhưng chúng ta vẫn chưa kết hôn," Hailee trả lời. Cô trông như muốn bỏ chạy, nhưng đồng thời cũng muốn ở lại đó.

Ý định của cô gái này thực sự khó hiểu ...

"Hai tuần nữa chúng ta sẽ kết hôn, vậy bây giờ hay sau này sống ở đây thì có gì khác đâu?" Ramon liếc nhìn Hailee mỉm cười với cô.

Khi xe dừng lại, có hai người giúp việc mở cửa xe cho họ, vì vậy cuộc trò chuyện của họ bị trì hoãn một chút.

Thế nhưng, ngay khi Hailee định đuổi theo Ramon vào nhà thì cô thấy có người đang đợi Ramon ở đây.

Người đàn ông đó là Danny Aramos, cánh tay phải của Ramon. Hailee đã nhìn thấy người đàn ông này đến bệnh viện nhiều lần trong khi Ramon đang được điều trị ở đó.

Danny mỉm cười, lịch sự gật đầu với Hailee khi anh ấy nhìn thấy cô, Hailee cũng chào lại anh với cử chỉ tương tự.

"Tôi muốn nói chuyện một chút..." Hailee nói với Ramon, nhưng người đàn ông đã ngắt lời cô.

"Nghỉ ngơi đi, họ sẽ chỉ phòng cho em." Ramon gật đầu với hai người hầu xung quanh trước khi tiếp tục câu nói của mình. "Có chuyện này tôi muốn bàn với Danny trước."

Nghe vậy, mặt Hailee xìu xuống. Ramon không phải là người nên nghỉ ngơi sao? Không phải anh vừa xuất viện sao?

“Thưa cô, mời cô đến đây…” một cô hầu gái trẻ mỉm cười ngọt ngào với Hailee, cô ấy đưa tay ra, thân thiện chỉ đường cho Hailee.

Và với trái tim nặng trĩu, Hailee dù muốn hay không cũng phải làm theo. Nhưng cảm thấy như mình đang bị giám sát như thể mọi hành động của cô đều bị theo dõi. Hay có lẽ đó chỉ là cảm giác của cô mà thôi?

"Thế nào rồi?" Ramon hỏi Danny khi chỉ còn lại hai người họ.

“Tôi đã có tất cả thông tin về cô gái này,” Danny nói xong, anh ấy đưa cho anh một cái phong bì.