Chương 6: SỰ CỐ NHỎ

“Vợ yêu, anh mới đi làm một chút là nhớ anh chạy đến đây tìm rồi sao?” Cứ mỗi lần hắn nhìn thấy nó là chỉ muốn chọc thôi (anh này có sở thích lạ ghê), vì cứ mỗi lần nó tức lên là khuôn mặt cứ hồng hồng lên rất đáng yêu, tội gì hắn không chọc nó chứ.

“Có ma mới nhớ anh đây” nó không chịu thua lên tiếng biện minh cho mình, “tôi là đến đây để xin việc chứ không có rảnh đi tìm anh hiểu chứ”.

“À! Vậy em muốn mình vào vị trí như thế nào, để anh sắp xếp?” Hắn cũng nhiệt tình hỏi thăm vợ mình, muốn thế nào. (Anh này cưng vợ ghê, thích quá^^)

“Nó hợp với bằng cấp trong tay tôi là được rồi”

Nó định đi đến ghế sofa ngồi, đi được đoạn thì cả hai nghe thấy tiếng “rắc rắc”, và đến tiếng hét chói tai của nó

“Aaaaaaaa” sau đó nó ngồi khủy xuống lấy tay xoa xoa chân mình, hắn thấy vậy hoảng hốt, chạy lại

“Em không sao chứ?” Hắn lo lắng hỏi

“Bị trật chân rồi huhu, đau quá” nó nói trong tiếng nấc, mắt thì rưng rưng ướt lệ

“Em đi đứng kiểu gì vậy hả?” Hắn mắng nó nhưng trong cái mắng đó là cái yêu, cái quan tâm, lo lắng.

“Tôi đang đau, mà anh còn mắng tôi nữa” nó mếu máo trách hắn

“Anh mắng là để em nhớ mang giày cao gót đi đứng phải cẩn thận vào” hắn vừa nói vừa động tay vào chân nắn lại, thế là tiếng la của nó lại một lần nữa ngân lên như tiếng hát của chaien vang khắp phòng làm việc.

“A… anh làm gì thế đau quá à” nó đau, tay đánh hắn loạn xạ



“Anh tưởng em học võ không biết đau mới phải”

“Sao anh biết tôi có học võ, mà nếu có thì tôi cũng chỉ là con người, chứ có phải…..” nó nói đến đây không thèm cãi với hắn nữa im luôn. Rồi hắn dìu nó lại ghế ngồi, để chân nó lên đùi hắn từ từ mát xa chân đau, động tác rất nhẹ nhàng, cẩn thẩn sợ nó sẽ đau, sẽ khóc, dịu nhàng và nâng niu.

Hắn cầm điện thoại lên gọi cho phòng nhân sự

“Cậu sắp cho cô Hà Phương làm ở phòng tài chính.” Bên kia chỉ dạ dạ vâng vâng không dám hỏi gì thêm.

*

*

*

11h nghỉ trưa

Nó ngồi trong phòng hắn dưỡng chân cho đỡ không dám đi đâu, còn hắn thì ngồi bàn làm việc xử lý công việc, hắn liếc nhìn đồng hồ thì đã 11h, đứng dậy cầm áo khoác đi đến chỗ nó

“Trưa rồi mình đi ăn thôi” hắn bế nó lên sợ động đến nó lại đau thì khổ

“Anh thả tôi xuống đi tôi đi được” hắn như không nghe lời nó mà đi thẳng ra cửa, đi một đoạn trên hành lang thì gặp



“Anh đi ăn trưa à cho em đi chung với” tên đó nói

“Ừ, đi chung”

“Đây là….” tên đó chỉ tay vào nó nghi hoặc hỏi anh mình

“Đây là chị dâu tương lai em” hắn nhìn tên đó thản nhiên nói, “còn đây là em trai anh Hoàng Thế Anh” hắn quay lại nhìn cô gái nhỏ nhắn trong tay mình giới thiệu

“Anh thả em xuống để chào hỏi em anh nữa” nó biết trước mặt người ngoài không nên tranh chấp với hắn, hắn thấy vậy cũng đành miễn cưỡng thả nó xuống.

“Chào anh, tôi là Hà Phương” nó được thả xuống, đi đến trước mặt Thế Anh chào hỏi.

“Chị dâu xin lỗi khi nãy đυ.ng trúng chị” Thế Anh hối lỗi

“Không sao đâu” nó bước đi khẩp khểnh, Thế Anh càng nghi là chị dâu bị như vậy là mình làm, định lên tiếng thì

“Chân cô ấy bị vậy là lúc thấy anh, vội chạy đến ôm không may trật chân ấy mà, hehe” hắn nhịn không được nên chọc nó

“Anh… anh….. anh” nó không nói thành câu được luôn vì quá ấm ức. Nó nghĩ thầm “anh được lắm, rồi anh sẽ biết tay tôi”

Nó cười cười rồi gật đầu chứng minh là chân mình do nhớ hắn chạy đến ôm, lực chạy quá nhanh nên đã bị trật chân (thiệt khổ cho chụy, phải nói điều không đúng °~°)

Cặp này cứ cãi nhau hoài không biết bao giờ mới sóng yên biển lặng mà yêu thương nhau đây, mong các bạn tiếp tục theo dõi diễn biến câu chuyện của au nha^^