Chương 80

CHƯƠNG 80

Bắc Minh Đông sững sờ một lát, thái độ lạnh nhạt đột ngột của Cố Tịch Dao làm anh ta không hiểu ra sao: “Tại sao?”

Cố Tịch Dao lạnh lùng liếc anh ta một cái nói: “Bởi vì cơm hộp của dì lao công có cháo trắng và rau xanh!”

“…” Cậu ba nhà Bắc Minh từ trước đến giờ đều được xưng là người tình quốc dân, chưa bao giờ gặp bất lợi trước phụ nữ, lần này chịu thua rồi.

Trên gương mặt bình tĩnh lạnh lùng của Bắc Minh Quân không thể nhìn ra chút biểu tình nào, nhưng trong ánh mắt khi anh liếc nhìn Bắc Minh Đông, lại để lộ ra ý đáng đời, đã bán đứng tâm trạng lúc này của anh.

Anh nhướn mày, tâm trạng bực bội cả một buổi trưa, bây giờ lại trở nên tốt cực kì.

“Cố Tịch Dao, đi ra ngoài chuẩn bị tài liệu mà cuộc họp cần, một giờ sau giao cho tôi.”

Cố Tịch Dao nổi giận: “Tổng giám đốc, tôi đang bị cảm!”

Anh dừng một lát, ánh mắt lạnh lùng quan sát gương mặt mộc của cô: “Mặt mày hồng hào, nhìn không tệ.”

“Đó là do sốt cao nên ửng hồng!” Đệt. Cô tức giận đến mức muốn xông lên tát hai phát vào mặt anh, cái thứ không có tính người!

Anh lại im lặng một lúc lâu hơn: “Đến phòng y tế truyền một bình dịch.”

Bên trong cao ốc Bắc Minh thị, có phòng y tế riêng, đề phòng nhân viên xảy ra bất cứ tình huống gì.

Lúc này Cố Tịch Dao mới tắt lửa giận, nghĩ tên này cũng còn hơi giống người được một chút.

Vì vậy gật đầu một cái, xoay người đi đến cửa, nhưng lại có một giọng nói lạnh căm căm cất lên…

“Vừa truyền dịch vừa viết báo cáo.”

Cố Tịch Dao ngửa đầu lên trời hét dài.

Khốn kiếp!

Một giờ sau.

Phòng làm việc của tổng giám đốc, yên lặng đến mức làm người ta không lạnh vẫn run.

Bởi vì Bắc Minh Đông còn phải chạy show nên rời đi một cách điệu đàng trước bao ánh mắt long lanh của các nhân viên nữ.

Bắc Minh Quân lại trở nên yên tĩnh giống như sông băng.

Nhìn sang Cố Tịch Dao, vùi đầu ở trên ghế sofa, xụi lơ giống như một con mèo nhỏ lười biếng.

Một cái gậy treo bình dịch vẫn đang dựng ở bên cạnh bàn trà, tay trái của cô còn đang gim kim.

Trên gương mặt nhỏ nhắn trắng hồng là hai gò má ửng hồng, cực kì đáng yêu.

Hàng lông mi dài hơi cong, rũ xuống che lại đôi con ngươi đen láy trong suốt sinh động.

Tay phải cầm bút, cắn chặt đôi môi đỏ tươi, hơi nhướng mày, vùi đầu vào gối, viết viết vẽ vẽ lên trên sổ ghi chép của cô.

Bắc Minh Quân ngước mắt lên là nhìn thấy ngay cảnh này, ánh mắt đột nhiên tối sầm, gương mặt trắng trẻo không tì vết kia, giống như chạm vào nơi nào đó trong tim anh, làm dấy lên trong anh một chút bối rối khó hiểu.

Ngay sau đó, anh lại liếc mắt đến cuốn sổ ghi chép được cô lật tới lật lui xoành xoạch.

Thân hình cao lớn đứng dậy, anh yên lặng không phát ra tiếng động nào đi đến bên cạnh ghế sofa.

Nhưng cái cảm giác lạnh lẽo đột ngột phủ xuống, cho dù không phát ra tiếng động nào, nhưng vẫn bất thình lình chui vào lỗ chân lông của Cố Tịch Dao, cô bất ngờ không kịp đề phòng rùng mình một cái.