Cô Vợ Có Thai Của Tổng Giám Đốc

5.4/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Cô Vợ Có Thai Của Tổng Giám Đốc của tác giả Thiên Thảo là truyện ngôn tình hiện đại xoay quanh một cuộc tình lãng mạn và hài hước. Kể từ ngày cô vợ có thai, cuộc sống của đôi vợ chồng …
Xem Thêm

“Mệnh y, cô biết mệnh y rốt cuộc là cái gì sao?” Đôi môi đẹp đẽ mở ra , lại khạc thanh âm khàn khàn trong bóng tối giống nhau như đúc

“Tôi làm sao biết!” Phương Y Nhiên mày nhíu lại , đôi tay dùng sức mà nghĩ muốn đem năm ngón tay bám trên bả vai cô đẩy ra.

“Mệnh y chính là máu tôi. . . . . .xương tôi. . . . . . Ha ha ha ha, là mệnh y đấy. . . . . .” Hắn đột nhiên ôm lấy cô, cánh tay siết hông của cô, ép tới cô thiếu chút nữa không thở nổi.

“Anh buông tay!” Đôi tay nàng nắm thành quyền, dùng sức mà nghĩ muốn hướng cằm hắn đánh tới.

Thế nhưng hắn lại đưa ra một bàn tay, thoải mái mà kẹp lấy hai cổ tay trắng nõn của cô, dùng sức kéo xuống dưới. Động tác này, khiến cho Phương Y Nhiên cả thân không tự chủ được ngửa lên, ngực đã trổ mã hoàn toàn, dán vào l*иg ngực nam nhân, càng giống như là một loại hoàn toàn nghênh hợp.

Mặt của Phương Y Nhiên bắt đầu đỏ lên, thậm chí cảm thấy có một loại không khí khác thường tồn tại.

“Giống như đυ.ng phải cô, cũng sẽ không cảm thấy đau đớn.” Nam nhân nói, từ từ gần sát vào gò má của Phương Y Nhiên.

Hơi thở ấm áp, nhàn nhạt, từng chút một phun trên mặt cô. Cho dù ngón tay hắn lạnh như băng đến dọa người, nhưng là ít nhất Y Nhiên có thể chứng minh, nam nhân ở trước mắt, là người người còn sống.

Đối phương càng đến gần, mặt của Phương Y Nhiên ngày càng hồng.

Quá gần, gương mặt này, gần trong gang tấc.Mắt cô, cẩn thận nhìn gương mặt này thì bị đánh thẳng vào, bỗng dưng thấy rung động lạ lùng.

Mà mắt của hắn, tròng mắt dưới lông mi đen nhánh, giờ phút này lại nhuộm vài tia máu đỏ, giống như là vừa khóc xong.

Trái tim giống như đau một chút, cô kinh ngạc nhìn nhìn cặp mắt kia.

Mắt của hắn, giống như đang nhìn cô, rồi lại giống như không phải đang nhìn cô. Tầm mắt tán loạn, phối hợp tiếng hít thở nồng đậm, một giọt một giọt mồ hôi hột, theo sợi tóc đen bóng của hắn lăn xuống , rơi trên mặt của cô.

Hô hấp của hắn, cùng hô hấp của cô hòa lẫn lại với nhau.

“Là nằm mơ đi, nhất định là đang nằm mơ rồi. . . . . .” Hắn đưa ra đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếʍ gương mặt của cô.

Đây quả thực giống như là —— tán tỉnh!

Phương Y Nhiên vì đáp án của mình mà hết hồn. Chẳng lẽ nói, người đàn ông này sẽ là Ngưu Lang của Kim bích huy hoàng? Cái ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, liền không thể át chế lan tỏa rồi.

Dù sao cẩn thận suy nghĩ một chút, nam nhân này, so với những người mà Dĩ Hạ và cô đã gặp càng làm cho người ta kinh ngạc, điều kiện bên ngoài như vậy, cộng thêm hắn xuất hiện ở đây phục vụ khách hàng nữ bên trong hộp đêm nổi tiếng này, nghĩ như thế nào, khả năng đều có một loại.

“Này, tôi không phải là đối tượng phục vụ của anh á…, tôi không có tiền trả phí phục vụ , nếu như anh nghĩ muốn tiền boa, tôi đề nghị anh có thể tìm khách nhân khác.” Cô nói rõ.

Chỉ là đối phương lại đối với lời của cô ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ là liếʍ láp da thịt trên mặt cô, gần như thở dài nỉ non: “Mệnh y làm sao có thể xuất hiện ở bên cạnh tôi. . . . . . Là bởi vì quá đau đớn đi, cho nên mới phải sinh ra ảo giác như vậy đấy. . . . . .”

Đầu lưỡi mềm mại, phớt qua gương mặt của cô, phớt qua gương mặt cô, cuối cùng, dừng lại ở trên môi của cô.

Làm ơn! Này tư thế, sẽ không phải là. . . . . .

“Anh ——” không đợi Phương Y Nhiên lên tiếng kinh hô, môi đối phương đã rơi xuống, ngậm vào môi dưới của cô, sau đó hung hăng —— cắn.

Máu, đan vào trong miệng hai người.

Mẹ nó, cô muốn tố cáo!

Phương Y Nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn cơ hồ nhăn thành một đoàn.

“Mệnh y, tại sao không có tôi, cô còn có thể vui vẻ sống tiếp? Chẳng lẽ cô không biết là rất. . . . . .” Hắn tự lẩm bẩm biến mất ở trong đôi môi cô.

“Ô ô. . . . . . Rất cái gì. . . . . . Ô ô, tôi không phải là mệnh y gì cả. . . . . .” Cô nghiêng đầu, phí sức mà nghĩ muốn kết thúc cái hôn không giải thích được.

Một hồi trời đất quay cuồng, thân thể của cô lại bị ném , chỉ là lần này, cũng là rơi vào chăn mỏng mềm mại .

Thân thể nâng nề, đặt ở trên người của cô, một đoạn tơ bạc, liên tiếp ở miệng cô và hắn, tràn đầy hơi thở mị hoặc.

“Không công bằng a. . . . . .” Ngón tay của hắn đột nhiên đã giật ra y phục của cô, thân thể mềm mại, cứ như vậy phơi bày ở trước mặt của hắn.

“Này, anh thật là quá đáng, tôi nói, tôi không phải “khách hàng tiêu dùng” của anh .” Mặc dù hắn dáng dấp không tệ, chỉ là cô cũng không hứng thú đem thanh bạch của mỉnh nhét vào nửa người dưới của người phía trên.

“Thật hy vọng cái giấc mộng này sẽ không tỉnh.” Ngón tay bạch ngọc, vuốt ve thân thể mềm mạ trước mắt i. Hắn hi vọng, hắn yêu say đắm, hắn chờ đợi. . . . . . Tất cả nhiệt tình, tất cả oán giận, đều nói cho hắn biết, hắn khát vọng cô như thế.

“Đợi chút, tôi rất trịnh trọng cảnh cáo anh. . . . . .” Sức lực của hắn quá mạnh mẽ, mạnh đến nỗi căn bản không giống như là người thường, khi hắn giam cầm , cô thế nhưng khó khăn cử động.

“Không cần tỉnh, ít nhất. . . . . . Ở trong mộng, ta gặp được ngươi, mạng y của ta.”

Gặp quỷ! Phương Y Nhiên nghĩ hô to, nghĩ thét chói tai, thế nào cũng nghĩ không thông, tại sao ở trong TV thấy mấy cái chuyện cưỡng bức uy hϊếp này, sẽ trình diễn ở trên người của cô? Càng thấy quỷ chính là, người đàn ông này luôn mồm luôn miệng nói cái gì mệnh y, cô lại căn bản có nghe không có hiểu.

Nhìn người này thần trí mơ mơ màng màng , rất có thể đem cô cùng người khác nhận lầm.

Hắn bây giờ, quả thật giống như là người uống rượu say—— mặc dù trên người hắn không có bất kỳ mùi rượu nào.

Thất thân? !

Liền yêu cũng không nói muốn cô thất thân sao?

Còn là thất thân cho một người giống như ” tiểu bạch kiểm “?

Một nam nhân xa lạ không biết tên?

Mặc dù cô cũng không phải rất để ý tấm màng mỏng manh kia, nhưng là. . . . . . nhưng là. . . . . .

MY­GOD!

Cô là tới “tiêu phí” ! Cô là khách hàng! Cô là Thượng Đế!

Chương 2: (2)

Mười phút sau, trên giường, truyền đến tiếng gầm gừ như gϊếŧ heo của nữ nhân ——

“Đau, thật là đau! Làm ơn, “ cái đó” của anh không thể nhỏ hơn sao?”

“. . . . . .”

“Anh. . . . . . Anh. . . . . . Quá không chuyên nghiệp rồi, tài nghệ phục vụ cũng quá hư thúi đi, đau chết tôi! Mấy người còn đánh ra khẩu hiệu phục vụ hạng nhất cái gì !”

“. . . . . .”

“Này, không cần, lần thứ nhất là đủ rồi, tôi không cần. . . . . . Tất cả đều không cần, gọi quản lý của các người ra đây, tôi muốn tố cáo, tôi muốn khiếu nại người hiệp hội tiêu thụ, nào có chuyện mua bán giao dịch giống mấy người. . . . . .”

“. . . . . .”

Mộng, lúc nào thì mới có thể tỉnh đây?

Tỉnh mộng.

Biến mất không dấu vết sao?

Hay chung quy là để lại chút gì, cho dù chỉ là một chút. . . . . .

Mệnh y, cô có từng biết, ở trên thế giới này, có một nam nhân, sẽ vì cô, đau đến không muốn sống, sẽ vì cô, tịch mịch cả đời, sẽ vì cô, kết thúc sinh mạng.

Một khắc chết đi kia, sẽ ở lúc nào thì phủ xuống đây? Hay hoặc là, đến chết, đều là sống trong thống khổ cùng trống rỗng.

Phần xúc cảm ấm áp kia , là đến từ nơi nào? Ngay cả mệt nhọc đau đớn đều từng chút từng chút biến mất. Là đau đến thật lợi hại sao? Cho nên mới phải sinh ra ảo giác như vậy?

Phần cảm giác thỏa mãn kia, thể nghiệm không hết được sao? Vô luận hắn đang ở trên người nữ nhân truy cầu bao nhiêu. . . . . .

Thêm Bình Luận