Cô Vợ Có Thai Của Tổng Giám Đốc

5.4/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Cô Vợ Có Thai Của Tổng Giám Đốc của tác giả Thiên Thảo là truyện ngôn tình hiện đại xoay quanh một cuộc tình lãng mạn và hài hước. Kể từ ngày cô vợ có thai, cuộc sống của đôi vợ chồng …
Xem Thêm

Trăng tròn, là độc dược, mà mệnh y, lại là thuốc giải của bọn hắn.

Các đời Quân gia người có được huyết thống này, không có chỗ nào mà không tài hoa hơn người, là người làm được những điều tưởng chừng không thể, nhưng là nếu là không cách nào tìm được mệnh y lời, bọn họ thậm chí so với người bình thường đáng thương hơn gấp trăm ngàn lần.

Đây là số mệnh của Quân gia, giống như là một lời nguyền số mệnh.

Không ai biết mệnh y phải tìm kiếm ra sao, trong biển người mênh mông, có lẽ gặp thoáng qua, có lẽ tại rừng sâu núi thẳm nào đó, có lẽ đã chết, hoặc là còn chưa sinh ra trên thế giới này.

“A Thiếu.” Quân Diệc Hạ chẳng biết lúc nào cũng đi vào trong phòng, nhìn đứa con trai đang ngồi trầm tĩnh một mình lên tiếng nói, “Lại nghĩ tới bác cả của con rồi sao?”

“Dù sao, ông ấy từng là người duy nhất trong nhà này giống với con.” Quân Tư Khuyết nhẹ nhàng nhắm mắt, đôi tay cũng chống lên quầy bar nhỏ, “Ngay cả tên của con, cũng là bác cả đặt.” Tư Thiếu, Tư Thiếu, luôn suy nghĩ về một điều gì đó, thiếu một cái gì đó. . . . . . Thời điểm lúc sinh ra, bác cả cũng đã đoán được phần huyết mạch Quân gia này , di truyền trên người của hắn.

Quân Diệc Hạ thở dài, “Mấy ngày nữa lại đến trăng rằm rồi, con không chuẩn bị ở lại sao?”

“Trăng rằm đêm hôm đó, con sẽ sống ở trong căn hộ mình .” Phần đau đớn nhếch nhác kia, hắn không muốn bại lộ ở trước mắt người khác.

“Nghe nói, con gần đây dùng lượng thuốc gấp đôi.”

“Đúng vậy.”

Quân Diệc Hạ biến sắc, việc này có thể nói rõ, con mình đau đớn nhiều hơn. Theo số tuổi lớn dần, những nỗi đau kia sẽ càng ngày càng lợi hại, hơn nữa thời gian phát tác sẽ càng ngày càng thường xuyên. Những thứ thuốc đặc chế của Quân gia , trải qua các đời Quân gia không ngừng cải thiện, lại chỉ có thể hóa giải đau đớn tạm thời, mà không có thể trị tận gốc đau đớn.

“Ba, mệnh y của con, thực sự chỉ nhìn thấy một lần, mà có thể xác định sao?” Quân Tư Khuyết mở ra con ngươi, ngón tay như có như không sờ qua khóe mắt của mình.

“Con không phải đã xem qua sách gia truyền của Quân gia sao? Theo sách viết, nếu như đối phương là mệnh y của con, thời điểm con gặp người đó, thân thể sẽ phải có có chút phản ứng bất thường .” Chỉ tiếc, Quân Diệc Hạ mình cũng không cần mệnh y, những thứ lưu truyền này, cũng chỉ chỉ là kinh nghiệm của tổ tiên Quân gia số ít người tìm được mệnh y.

“Phản ứng. . . . . . Bất thường sao?” Quân Tư Khuyết giễu cợt tựa như cười một tiếng, tay phải nhẹ nhàng đặt lên vị trí trái tim trên ngực mình. Mệnh y? Cái nữ nhân buồn cười đó sẽ là mệnh y của hắn sao?

Nhưng là nếu không phải, tại sao thế nhưng hắn lại vừa không có diệt khẩu mà là dễ dàng để cô rời đi đây?

“Làm sao cpn đột nhiên hỏi về chuyện mệnh y?” Quân Diệc Hạ đột nhiên phản ứng kịp, “A Thiếu, chẳng lẽ con. . . . . .” Có khả năng sao?Tỷ lệ nhỏ như vậy, có thể sẽ xuất hiện sao? Con mình có thể tìm được mệnh y của nó sao?

“Không có.” Đơn giản hai chữ, khiến cho Quân Diệc Hạ trên mặt phát ra hi vọng đảo mắt biến thành thất vọng. Quân Tư Khuyết khẽ nghiêng đầu, khóe miệng dâng lên nụ cười mê muội , “Con chỉ là đang suy nghĩ, mệnh y của con, thật có thể làm con yêu sao?”

Nhất định phải gắn bó, rốt cuộc là do ai quyết định!

Trong một thang máy, không khí có chút nóng bức. Cửa thang máy khép chặt, ngay cả khe hở nhỏ cũng không có.

Nam nhân tà tà tựa vào một bên thang máy, thanh thản nhắm mắt dưỡng thần , mà nữ nhân là trên tay cầm sáu hộp tiện lợi, đứng ở một bên kia, hướng về phía nam nhân trợn to hai mắt.

Người đàn ông này, tuyệt đối là. . . . . . ám ảnh cô! Phương Y Nhiên ở trong lòng than thở nói.

Lần đầu tiên gặp hắn, cô thất thân còn mang thai.

Lần thứ hai gặp hắn, cô nhìn thấy một màn vốn là không nên gặp.

Mà bây giờ, lần thứ ba gặp hắn, thang máy lại gặp trục trặc bị kẹt cứng.

Cô chỉ cũng chỉ là tới công ty đưa cơm tiện lợi mà thôi , có cần thiết giày vò cô như vậy sao?

Bỗng chốc, người bị cô trừng mắt nhìn chậm rãi mở ra con ngươi. Cô vội vàng đổi lại một khuôn mặt tươi cười, “Hảo. . . . . . Thật đúng lúc a. . . . . .”

“Là rất khéo.” Quân Tư Khuyết tầm mắt nhấc lên, tầm mắt rơi vào Phương Y Nhiên đang nở cười làm lành trên mặt, trái tim lại một lần co rúc lại, phát ra âm thanh tim đập rõ ràng mà vang dội.

Năm ngón tay tohn dài, dời đến vị trí trái tim , đôi môi của hắn mím lại. Đây coi như là một loại nhắc nhở sao? Nhắc nhở hắn, người trước mắt có thể là mệnh y của hắn.

Mệnh y? Tưởng tượng vô số lần , có thể như vậy đơn giản mà xuất hiện ở trước mặt của hắn sao?

Người Quân gia khắp nơi tìm không được mệnh y, có thể để cho hắn tìm được sao?

Ở dưới tầm mắt ý vị không rõ của đối phương, Phương Y Nhiên rụt bả vai, lúng túng nói: “Ách. . . . . . Tôi chỉ là tới nơi này đưa thức ăn , tôi là nhân viên tiệm thức ăn nhanh Mễ Bảo Bối, nếu như sau này anh có cần thức ăn nhanh, có thể gọi điện thoại đến cửa hàng đặt, bảo đảm sẽ bằng nhanh nhất tốc độ giao hàng tận nơi.”

“Tốc độ nhanh nhất?” Thanh âm nhàn nhạt, nhưng mà lại như là giễu cợt.

“Dĩ nhiên, nếu trên đường không có tình huống bất ngờ.” Cô vội vàng bổ sung.

Đến đây, nói chuyện lại chấm dứt, trong thang máy không khí tựa hồ càng ngày càng nặng nề. Qua năm phút đồng hồ, bên ngoài thang máy rốt cuộc truyền đến tiếng nói của nhân viên sửa chữa: “Quân tổng, hết sức xin lỗi thang máy gặp phải trục trặc như vậy, chúng tôi sẽ bằng tốc độ nhanh nhất loại bỏ chỗ hư hỏng. . . . . .”

“Cần thời gian bao lâu?” Ấn nút bộ đàm bên trong thang máy, Quân Tư Khuyết lạnh lùng hỏi.

“Mười . . . . . . Mười phút. . . . . .” Bên ngoài thang máy nhân viên sửa chữa cà lăm đáp.

“Biết.” Những lời này nói xong, Quân Tư Khuyết lần nữa bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần .

Bên ngoài thang máy, thì thỉnh thoảng phát ra thanh âm sửa chữa nho nhỏ. Bên trong thang máy, Phương Y Nhiên núp ở góc, còn đang suy nghĩ mới vừa rồi nhân viên sửa chửa xưng hô nam nhân trước mắt này là “Quân tổng” .

Được rồi, ít nhất, trước mắt hắn xem ra thật đổi nghề rồi, không có đi làm Ngưu Lang nữa, mặc dù cô cho là hắn duy trì làm Ngưu Lang, sẽ rất có tiền đồ.

Thời gian, từng giây từng phút trôi qua, cô đột nhiên chú ý tới mặt của đối phương sắc càng ngày càng tái nhợt. Hắn vốn là rất trắng , nhưng là bây giờ cũng là được không không có một tia huyết sắc.

Thiếu dưỡng khí ? Hay là . . . . .

“Này, anh có nơi nào không thoải mái? Cửa thang máy hẳn lập tức mở ra, lập tức không sao. . . . . .”

Quân Tư Khuyết lại căn bản không có đi để ý tới những gì Phương Y Nhiên nói, chỉ là từ tây trang trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ. Ngón tay của hắn vừa muốn mở ra hộp vuông, thang máy đột nhiên chấn động.

Lạch cạch!

Phương Y Nhiên bị chấn động ngã nhào trên đất, mê mê hồ hồ chống đỡ thân thể, lại phát hiện một chỗ khác trong thang máy, nam nhân yêu mị cơ hồ rất thông minh phẫn nộ, đang thở hổn hển, một cái tay bao một cánh tay khác, toàn thân vô lực dựa vào tường. Cái hộp vốn là trong tay hắn, lăn xuống nền thang máy . .

Tình huống của hắn hình như không tốt lắm, Phương Y Nhiên phán đoán.

Áo khoác tây trang vừa người vốn mặc trên người, đã bị hắn cởi ra, kèm theo, nút áo sơ mi trắng bên trong cũng đã giật ra ba cái, mơ hồ lộ ra l*иg ngực làm người ta mơ màng.

Tiếng thở dốc nồng đậm, âm thanh quả thật giống như là câu dẫn người cầu ái, môi trái tim hé mở, khẽ ngửa cổ lên, mắt sáng khép hờ, nơi khóe mắt nhiễm ra phong tình đủ để tạo thành sự hấp dẫn không ngờ . Nếu như không phải là trên mu bàn tay của hắn lồi lõm gân xanh, cô cơ hồ cho là nơi này không phải thang máy hư, mà là Kim bích huy hoàng rồi.

Thêm Bình Luận