Chương 1: Truy Đuổi

Từ bên ngoài sân bay, bốn người đàn ông mặc áo đen, đầu đội nón lưỡi trai đang đứng trước cửa trông ngóng bên trong có chút lén lút, dường như là đang tìm người nào đó trong tốp người vừa đáp chuyến bay.

Mắt thấy người cần tìm đi lướt qua, bốn tên đàn ông to con liền luồn theo sau. Ở đây quá đông người, bọn họ không thể ra tay.

Người phụ nữ bị theo dõi vẫn thong dong cất bước đi không biết mình đang trong tầm ngắm nguy hiểm. Trên người mặc một chiếc đầm thời thượng của Dior, mang kính râm, tóc nhuộm màu bạch kim sang chảnh, kéo chiếc vali ung dung đi trên đường.

Đột nhiên cô gái rẽ trái đi vào nhà vệ sinh nữ công cộng khiến bốn tên đàn ông kia không vào được, đứng xung quanh khu vực này canh giữ.

Người phụ nữ tháo cái kính râm và gỡ tóc giả màu bạch kim quăng vào sọt rác bên cạnh, nhìn khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo cùng mái tóc màu đen uốn sóng của mình thở dài.

“Đáng chết, vừa về là bà ta đã ra tay rồi!”

Đôi mày xinh đẹp cau lại lộ rõ vẻ tức giận nhìn cái vali của mình nghĩ ngợi, kéo khoá lấy ra một cái túi hàng hiệu. Cái túi chỉ bỏ đủ những vật dụng nhỏ như đồ trang điểm, giấy tờ tùy thân và một bộ đồ mà thôi.

Cô là Lam Tuệ Mỹ, con gái của Lam gia, một nhà hào môn có tiếng tại Hải Châu này. Sau bốn năm đi du học hiện tại mới trở về nước, không ngờ vừa đặt chân đến sân bay đã bị người khác bám đuôi theo. Mà người đứng đằng sau muốn truy sát mình, Lam Tuệ Mỹ cư nhiên biết rất rõ, đó chính là Cao Thanh Trà, mẹ kế của cô.

Khi bà ta bước chân vào nhà họ Lam là lúc mười tám năm trước, khi ấy Lam Tuệ Mỹ chỉ mới năm tuổi. Một cô bé nhỏ nhắn phải chịu đựng nỗi đau mẹ mất, sau đó thì có một người phụ nữ khác thay thế, cô tài nào vui vẻ?

Lam Minh, ba cô vì làm theo di nguyện trước khi đi của mẹ Lam Tuệ Mỹ nên mới cưới Cao Thanh Trà, lúc ấy đau khổ quá, không nhận ra chuyện này có nhiều sơ hở, duy chỉ Lam Tuệ Mỹ là nhìn thấu được con người của bà ta. Chỉ tiết lúc ấy cô còn quá nhỏ, những lời khuyên của cô vào tai Lam Minh như lời nói ghen ghét của một đứa trẻ. Ông nghĩ cô bé không thích mẹ kế, nhưng bức thư cuối cùng của vợ ông là muốn ông cưới Cao Thanh Trà, để Lam Tuệ Mỹ có một người mẹ chăm bẫm thật tốt.

Gạt qua những chuyện này, Lam Tuệ Mỹ thay một bộ váy mới, đẩy chiếc vali chứa đầy đồ đạc hàng hiệu của mình vào góc tường, thay một chiếc kính râm khác cầm túi xách thong dong rời khỏi đây, lướt ngang mặt bốn tên đàn ông theo dõi.

Bọn người này chờ cả nửa tiếng vẫn chưa thấy mục tiêu rời khỏi nhà vệ sinh, sản sinh nghi vấn, không kiêng dè xong vào nhà vệ sinh nữ. Mấy người phụ nữ thấy bốn tên đàn ông kia la toáng lên.

“Biếи ŧɦái!”

Mặc kệ bọn phụ nữ này, bọn chúng hung hăng đuổi hết họ ra ngoài đi từng phòng kiểm tra.

“Đại ca, ở đây có tóc giả và kính râm.”

Tên cầm đầu nhăn mặt nhìn, thô lỗ mắng:

“Khốn nạn, con nhỏ đó lường trước chúng ta bám theo nó nên đã cải trang trước. Mau đi bắt nó thôi!”

Bọn chúng lụt lại trong đầu từng người đi ra từ nhà vệ sinh, để ý đến một người phụ nữ tóc xoăn đen, dáng dấp tựa như mục tiêu của bọn họ, bàn bạc đuổi theo.

Vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì có hai tên bảo vệ cản đường, bọn chúng hung hăng đẩy bảo vệ lăn cù xuống đất, nhanh chân chia nhau tìm kiếm Lam Tuệ Mỹ.

Cô biết không cầm cự được lâu, bọn người này có lẽ khó đối phó nên không trực tiếp chạy ra đường đón xe, lại đi vào trong sân bay, trong lòng có chút hoảng loạn nhưng ý chí của Lam Tuệ Mỹ khá vững vàng.

Có hai tên đàn ông đã tìm được cô, bước chân ngày càng gần làm trái tim Lam Tuệ Mỹ cũng đập nhanh liền hồi. Bước chân nặng nề đến bước dấp vào nhau bất chợt ngã người sang trước.

Vào phút giây quan trọng ấy, một bàn tay rắn chắc vòng qua eo Lam Tuệ Mỹ, vững vàng đỡ lấy cô. Hai mắt cô mở to nhìn người trước mặt. Một dung mạo tuyệt sắc kinh điển đập vào mắt. Đôi mắt đen láy cương nghị, chiếc mũi cao ráo, khuôn miệng đẹp đẽ, sườn mặt nam tính chết người. Trái tim Lam Tuệ Mỹ bất giác nhảy cẩn liên hồi.

Người đàn ông nhìn cô có chút khó chịu, Lam Tuệ Mỹ để ý được hành động này liền đứng dạy muốn thoát khỏi vòng tay người kia, đột nhiên nghĩ đến còn có kẻ theo đuôi phía sau, thân người liền khựng lại, sau đó vòng tay ôm lấy người đàn ông gọi to:

“Chồng ơi!”

Thân thể người đàn ông bất chợt cứng ngắt. Tiếng nói của mấy người đàn ông xung quanh vang lên, dường như là bạn của người này.

“Lục Ninh, tôi vừa mới nghe cái gì thế này? Cô gái này gọi Tần lão đại là chồng?”

Người đàn ông kia cũng không bớt kinh hỷ mà trả lời:

“Tôi cũng thế đấy, chả nhẽ tai của chúng ta có vấn đề?”

Nói xong thì quay qua đυ.ng vào vai người đàn ông còn lại hỏi:

“Này Trình Khiêm cậu có nghe gì không?”

Người ông này có vẻ trầm ổn hơn hai người kia, nheo mi nhìn Lam Tuệ Mỹ.

“Ừ, cũng giống các cậu!”

Người đàn ông bị Lam Tuệ Mỹ ôm bấy giờ mới có phản ứng, đẩy mạnh người cô ta cau mày.

“Cô làm trò gì vậy?”

Lam Tuệ Mỹ không còn cách nào khác, lọt vào tay bọn truy sát này khác nào là vào hang cọp, tuy không biết thân phận thật sự của người đàn ông trước mặt nhưng cô nguyện liều một lần. Lại vòng tay ghì chặt lấy người đàn ông khóc rống lên:

“Hức, chồng ơi, anh cho em đi theo đi mà! Ở nhà không có anh ở cùng em buồn lắm. Chồng!”

Hứa Trung “oa” một tiếng kinh ngạc.

“Trời ơi lão đại, cậu… cậu có vợ rồi? Không nói một tiếng với anh em gì cả!”

Lục Ninh cũng gật đầu nói theo:

“Hứa Trung nói đúng đó, cưới vợ mà không gửi thiệp cho bạn bè, còn bỏ người ta chạy đi công tác thế này, có đáng mặt đàn ông không?”

Trình Khiêm không nói gì, chỉ lặng lẽ đúng nhìn như đang xem kịch hay.

Tần Lâm Hạo buồn bực nói:

“Tôi không có…”

“Chồng, anh nỡ lòng nào bỏ em mà đi? Anh nói anh yêu em, suốt đời sẽ ở bên cạnh em không một phút rời xa em mà! Chẳng lẽ anh đã quên những lời thề non hẹn biển kia? Anh biết không, anh quá đáng lắm!”

Lam Tuệ Mỹ đánh vào ngực Tần Lâm Hạo liên tục, nước mắt từ khóe mi xinh đẹp không ngừng chảy ra, bộ dạng xem ra uất ức nhưng thật trong thâm tâm cô ấy náy cùng cực nói ngàn lời xin lỗi.

Người trong sân bay nghe thấy tiếng hét thì đứng lại xem, chỉ chỉ trỏ trỏ, đa số là đồng cảm với cô.

“Chồng mà đối xử với vợ thế sao? Không đáng mặt đàn ông chút nào.”

“Thề hẹn cho cố rồi không chịu làm, tất trách quá!”

“Không chịu cho vợ đi chẳng lẽ là nuôi tình nhân bên ngoài?”

“Cũng có khả năng lắm!”