Chương 2: Sự nghi ngờ của Bạch Sinh Liên

Diệp Tâm bắt đầu hành động giống một con chó... Lại còn nhảy cẩn lên lè lưỡi ra ôm lấy Diệp Thiến Thiến! Bọn người ở đây được một phen cười hả dạ.

Bạch Sinh Liên đứng từ xa xem kịch hay... Bây giờ gia sản của Diệp thị chỉ có thể thuộc về bà ta mà thôi! Không còn bao lâu nữa đâu thật đáng mong đợi.

Diệp Thiến Thiến liền lấy cái bánh kem đem đi chỗ khác, đổ nước lên đầu của cô! Diệp Tâm phải nói là bị hành hạ hết sức thê thảm.

Lúc này từ xa một người thanh niên dáng vẻ oai phong, lịch lãm, gương mặt điển trai của anh làm thu hút không biết bao nhiêu cô gái! Người này không ai khác là đại thiếu gia nhà họ Dương - Dương Thiên Hàn... Nhân tài kiệt xuất của giới doanh nhân! Anh thấy mọi người tập trung lại đông đúc ở sảnh nên tò mò đi tới xem thử.

“Người đó là Diệp tiểu thư của tập đoàn Diệp thị đấy thiếu gia.”

Dương Thiên Hàn nhìn hành động điên rồ của cô liền khinh bỉ ra mặt, Diệp thị cũng thất đức lắm mới có một người con gái như cô, người cha thì đứng đấy ngờ nghệch ra nhìn con gái làm trò cười cho thiên hạ như vậy à?

Xem ra tài sản của Diệp thị sớm muộn gì cũng mất trắng, chứ một cô gái ngốc nghếch như vậy thì có thể nắm giữ quyền gì và có thể giữ được khối tài sản kết xù đó sao.

“Không biết sao này ai sẽ can đảm lấy cô ta làm vợ nhỉ?”

Dương Thiên Hàn trầm giọng người như cô chắc phải sống cả một đời cô độc điên điên dại dại làm gì có ai dám lấy chứ! Nếu có lấy thì cũng chỉ vì cái gia sản kia mà thôi.

Anh thấy chán rồi liền quay lưng rời đi! Dù gì cũng là chuyện nhà người ta anh cũng không thích quan tâm lắm.

Buổi họp thường niên kết thúc! Diệp Tâm lẫn trốn theo đám người trong bữa tiệc đó quay về nhà... Về đến nơi cô ngó nghiên ngó dọc quan sát xung quanh, đâu đâu cũng có camera giám sát cho nên Diệp Tâm vẫn luôn cẩn trọng trong việc diễn xuất của mình.

Cô liền đi vào nhà vệ sinh cởi bỏ bộ quần áo xấu xí này ra, nhanh chóng tẩy đi lớp trang điểm lòe loẹt của mình.

Cô nhìn vào trong gương thở phào nhẹ nhõm, nhan sắc của Diệp Tâm không phải hoạng vừa! Vì để che đi sự nghi ngờ của Bạch Sinh Liên nên cô phải khiến mình trở thành người không ra người ma không ra ma.

Đằng sau lớp xấu xí đó một cô gái xinh đẹp tựa thiên thần, đôi mắt to tròn khiến người khác nhìn vào có thể khó mà thoát ra khỏi, làn da trắng mịn màng không tì vết.

“Bọn người này ngày càng quá đáng, đợi đấy gieo nhân nào gặp quả nấy.”

Diệp Tâm lấy ra một chiếc điện thoại cũ kỉ, bấm dòng số quen thuộc... Cô lo lắng chờ đợi tin tức của mẹ, thầm cầu nguyện cho bà không xảy ra chuyện gì.

“Tiểu thư tôi nghe đây.”

Bên kia truyền lại một giọng nói của người phụ nữ... Bà ấy là người làm cũ của gia đình cô trước đây! Do được mẹ của Diệp Tâm cưu mang lúc khó khăn nên đã đi theo bà đến tận bây giờ... Suốt thời gian mẹ của cô nằm viện bà Thẩm là người chăm sóc ngày đêm.

“Dì Thẩm mẹ cháu sao rồi dì?” Giọng của Diệp Tâm rung rung hồi hộp.

“Bà ấy vừa ăn cháo xong giờ đã ngủ rồi! Tiểu thư cứ yên tâm.”

“Vậy tốt rồi! Có gì dì nhớ cho cháu hay nhé.”

Sau khi hỏi thăm tình hình sức khỏe của mẹ mình xong cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn, còn đám người kia vẫn còn vui vẻ vì bệnh tình của mẹ cô! Diệp Tâm cô thề với lòng nhất định phải lấy lại tất cả kể cả vốn lẫn lời.

Khoảng một lúc sau thì Bạch Sinh Liên và Diệp Hoài An cũng về đến nhà! Bạch Sinh Liên vốn là một người đa nghi cho nên bà ta đã cho người lắp toàn bộ camera an ninh để đề phòng Diệp Tâm.

Mặc dù cô đã ngốc nhưng bà ta vẫn thực sự không tin cô ngốc đến nỗi vậy, vẫn như thường lệ bà ta đi đến kiểm tra camera xem mọi hoạt động của Diệp Tâm khi ở nhà.

Nhưng kết quả vẫn vậy, vẫn không có chứng cứ xác nhận được, Bạch Sinh Liên vẫn nhất quyết phải làm rõ mọi chuyện cho bằng được để tránh hiểm họa sau này.

“Em yêu đừng nghi ngờ nữa, nó thật sự bị ngốc đến nỗi làm những chuyện như vậy rồi mà em vẫn chưa tin sao?” Diệp Hoài An đi tới kéo Bạch Sinh Liên vào trong lòng trấn an, Bạch Sinh Liên liền ngã vào lòng ông ta ôm ấp.

“Phải nghi chứ, nhỡ đâu nó giả ngốc để lừa chúng ta thì sao?” Bạch Sinh Liên là người mưu mô thâm độc mọi chuyện đến ngày hôm nay đều do bà ta sắp đặt còn Diệp Hoài An vốn dĩ là người đàn nhu nhược đầu óc thì không biết tính toán gì cả, cho nên ông ta rất vô tư trong chuyện này.

“Em nghĩ xem nếu giả ngốc cũng phải chừa chút thể diện chứ! Nó còn hành động chẳng khác gì con chó, nếu giả ngốc cũng không thể đến nỗi như vậy đâu.”

Diệp Hoài An vẫn một mực muốn trấn an tâm lí nghi ngờ của Bạch Sinh Liên, bà ta nghe qua thấy cũng khá hợp lí cho nên tạm bỏ qua chuyện nghi ngờ.

Không khí náo nhiệt tại Diệp thị hôm nay đủ biết là sắp đón khách quý đến nhà, nghe đâu là gia đình của Dương Thị, do từ lâu Diệp thị và Dương Thị có hôn ước cho nên họ họp mặt lại vào ngày hôm nay để bàn tính chuyện lứa đôi cho hai bên.

“Dương thiếu gia và Dương phu nhân đến rồi, mời ngồi ạ.” Diệp Hoài An mừng rỡ chạy ra đón khách, Dương Thiên Hàn và Dương phu nhân cùng nhau đi vào nhà...

Diệp Thiến Thiến nhìn thấy anh liền bị vẻ ngoài của anh hớp hồn, tỏ vẻ mình là tiểu thư danh giá hiền thục dịu dàng đứng bên cạnh Diệp Hoài An.