Chương 11: Diễn đau khổ

Nghiêm Thư Hàm sau khi rời hậu hoa viên, cũng không biết như thế nào trở phòng. Cầm lấy di động, lại là một dãy số xa lạ, “Hiện tại điện thoại cũng muốn khi dễ ta sao? Như thế nào vẫn cứ có số điện thoại lạ gọi tới?”

Nghiêm Thư Hàm càng nghĩ càng giận phẫn đem điện thoại ấn nút nghe. Vốn đang buồn bực, Cao Trạch Vũ nhìn màn hình biểu lộ ra một cái mỉm cười, “Người phụ nữa này, em thế nhưng đem số điện thoại trước kia của tôi cho vào danh sách đen. Thế nhưng không sao, em hiện tại nhấc máy nói chuyện.”

Nghiêm Thư Hàm nghe thanh âm này, lại là người đàn ông kia, Nghiêm Thư Hàm căm giận mang theo khóc nức nở: “Tiên sinh, trêu cợt tôi thực vui sao? Anh thật sự nhàn rỗi sao? Nhưng tôi thật sự không rảnh, vì cái gì những người xa lạ đều phải như vậy khi dễ tôi.”

Cao Trạch Vũ bị âm thanh trong điện thoại làm cho kinh ngạc, “Em hiện tại đang khóc sao?”

Nghiêm Thư Hàm vừa bước vào thư phòng, bên trong không khí rất kỳ quái. Hơn nữa, nghe thấy những điều lúc nãy, càng làm chính cô nghi hoặc, vừa rồi những lời kia là có ý tứ gì, như thế nào lại bảo cô có giá trị lợi dụng, đối với mẹ cô hứa hẹn?

Sau khi Thư Hàm bước vào, Nghiêm Dương Hi nhìn thoáng qua liền rời khỏi thư phòng, ông nói thêm nữa cũng không thể thay đổi điều gì. Chỉ là khi nhìn Thư Hàm liền cảm thấy đối với mẹ ruột cô có cảm giác hổ thẹn.

Cho đến khi Nghiêm Dương Hi thực sự rời khỏi thư phòng, Nghiêm Cùng Húc mới mở miệng nói: “Thư Hàm, vừa rồi ở cửa nghe thấy được cái gì liền quên đi, hôm nay ông nội kêu cháu tới không phải vì điều gì khác, mà muốn cháu thay thế em gái gả cho Cao Trạch Vũ”.

Nghiêm Thư Hàm không nghĩ tới ông nội liền muốn cô gả cho Cao Trạch Vũ, không khỏi cảm thấy chua xót, “Ông nội, cháu từ nhỏ đến lớn không có cầu xin ông nội chuyện gì, hiện tại cháu chỉ xin ông có thể để cho cháu tự lựa chọn hạnh phúc. Những chuyện vừa mới nói, cháu có thể quên.”

Nghiêm Cùng Húc nhìn Thư Hàm trước mắt, lớn lên rất giống mẹ của cô, xinh đẹp, thanh cao hơn nữa còn mang một chút yêu kiều, mị lực cũng khó trách Cao Trạch Vũ sẽ lựa chọn cô. “Chuyện này không phải cháu có thể lựa chọn, là con cháu hào môn chính là phải có nghĩa vụ này. Hạnh phúc của cháu chính là phải nuốt xuống đáy lòng, gả cho Cao Trạch Vũ vừa có lợi cho công ty vừa có lợi cho cháu, đây mới là sứ mệnh của cháu.”

Nghiêm Thư Hàm nghe hai chữ “sứ mệnh”, trong lòng rất khổ sở, nguyên lai đây chính là “giá trị lợi dụng’’.

Không đợi Thư Hàm nói, Nghiêm Cùng Húc liền đã mở miệng: “Gả cho Cao Trạch Vũ là cháu may mắn, còn có cái gì phải suy nghĩ mà cự tuyệt, nữ nhi tình trường gì đó đối với cháu ở nước ngoài chơi cũng đủ rồi. Hiện tại cháu liền chuẩn bị tốt mà gả cho Cao Trạch Vũ.”

Nói xong liền đuổi Thư Hàm rời khỏi thư phòng. Nghiêm Thư Hàm không dám trái lệnh ông nội, rời khỏi thư phòng. Xem ra sáp đến giờ bay, cô nên chuẩn bị sớm một chút rồi rời đi. Nghĩ thế, cô cũng bắt đầu chuẩn bị.

Nghiêm Thư Hàm trở lại phòng đem vé thời gian bay sửa lại, đổi thành buổi sáng ngày mai. Cô liền tuỳ hứng như vậy một lần, hy vọng có thể được ông nội tha thứ.

Nhanh chóng đem hành lý chuẩn bị tốt, lại phát hiện nguyên lai hành lí của cô ít ỏi đến đáng thương, bất quá như vậy càng thuận tiện chạy trốn. Chờ hết thảy chuẩn bị xong, Thư Hàm thoáng nhẹ nhõm thở dài một hơi. Chờ đợi cả nhà đi vào giấc ngủ, cô liền rời đi, ngày mai thẳng đến sân bay, kế hoạch hoàn mỹ.