Chương 17: Suy nghĩ bay loạn

Nghiêm Thư Hàm lẳng lặng ngồi bên cửa sổ, nhìn bên ngoài thế nhưng tuyết lại rơi. Không khỏi suy nghĩ bay loạn, “Vì cái gì vừa rồi mẹ cô nói câu nói kia? Cho dù chán ghét cô cũng không nói tới mức như thế đi!”

Kết hợp cả lần trước ở cửa thư phòng ông nội nghe được, làm Thư Hàm bắt đầu nổi lên hoài nghi thân thế của cô. Nhưng hiện tại cô không có đủ chứng cứ để chứng minh cô suy đoán đúng, có lẽ chính cô không nên ngồi đây chờ chết.

Nếu thân thế cô thật sự có vấn đề, như vậy người biết chuyện này tất nhiên là ông nội và ba cô rồi. Nghiêm Thư Hàm trong đầu hiện ra một người, cô tin tưởng người này tuyệt đối biết.

Bữa tối, đúng lúc tiếng gõ cửa truyền đến, không sai khi đoán chỉ từ người này mới có thể cho cô biết đáp án. Nghiêm Thư Hàm từ tấm thảm đứng lên, tiến về phía quản gia, vừa mỉm cười.

Quản gia cẩn thận nhìn Nghiêm Thư Hàm. Ánh mắt kia của Nghiêm Thư Hàm chưa bao giờ thấy qua, vừa đúng lúc nói thân thế cô có vấn đề. “Tiểu thư, thân thế cô không vấn đề gì, tiểu thư đúng là con gái của lão gia cùng phu nhân sinh ra, chuyện này không thể nghi ngờ.”

Nghiêm Thư Hàm ở trong lòng đã xác định, cho nên cũng không hề hỏi nhiều. “Bác quản gia, phòng vệ sinh xảy ra vấn đề, bác tìm người tới giúp cháu nhìn xem. Hiện tại cháu đi qua phòng khác một chút.”Nói xong liền chạy nhanh ra khỏi phòng.

Nghiêm Thư Hàm đi tới cửa phòng ba mẹ cô, lặng lẽ đẩy cửa đi vào. Lấy ra đen pin nhỏ sớm đã chuẩn bị tốt, cẩn thận tìm kiếm một ít vật có ích.

Tìm một hồi lâu, Nghiêm Thư Hàm rốt cuộc từ trên lược chải đầu của mẹ cô tìm được vài sợi tóc. Lúc này hẳn là có thể chứng minh thân thế cô. Thật cẩn thận đem sợi tóc bỏ vào túi nhỏ đóng kín.

Nghiêm Thư Tuấn nhìn thấy Thư Hàm trong phòng, kêu một tiếng. Nghiêm Thư Hàm nghe thấy tiếng anh trai phía sau, cả người đều cứng đờ, cô nên giải thích như thế nào mới tốt.

“Thư Hàm, em ở phòng ba mẹ làm gì? Hơn nữa em không phải bị cấm túc sao?”

“Cái kia, anh trai, em cảm thấy trong phòng rất buồn, lén đi ra chơi, anh đừng nghĩ nhiều, em đây liền về phòng.” Nói xong liền biến mất ở trước mắt Nghiêm Thư Tuấn.

Nghiêm Thư Tuấn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhưng vừa rồi Thư Hàm khẳng định cầm thứ gì, sẽ là cái gì đây?

Quản gia buồn bực ở phòng chờ Nghiêm Thư Hàm, đợi một hồi lâu mới thấy tiểu thư trở về. “Tiểu thư, xem như đã trở lại, chạy ra ngoài có bị người nò bắt gặp hay không?”

Lấy được đồ cần thiết, tâm tình Nghiêm Thư Hàm vui sướиɠ không ít. Đúng lúc này, di động vang lên. “Lại là dãy số lạ này.”