Chương 25

Vài ngày sau.

Ôn Ninh nhận được một cuộc gọi từ đồn cảnh sát, ý trong lời nói dường như đang hỏi cô phải xử lý như thế nào đối với Lưu Ly Ly.

Nếu cô ấy không có ý truy tố, thì Lưu Ly Ly có thể được thả ra.

“Nếu có người muốn dạy cho cô ta một bài học, tôi cũng sẽ không đi ngược lại ý của người đó.”

Ôn Ninh chuyển tất cả trách nhiệm cho Lục Tấn Uyên, rất có cảm giác cầm lông gà làm lệnh tiễn vậy.

Những người ở đồn cảnh sát ngay lập tức xử lý, sau đó họ lại gọi cho Ôn gia, nói với họ chuẩn bị cho vụ kiện của Lưu Ly Ly.

“Nghiệt nữ!” Ôn Khải Mặc trở về liền biết chuyện này, tất nhiên sự việc đã bị Triệu Lâm Nhã thêm mắm thêm muối.

Triệu Lâm Nhã kể là hôm đó bà ta cùng Lưu Ly Ly đi mua quần áo, gặp được Ôn Ninh, cô không chỉ lấy những món đồ mà họ đã mua thậm chí còn ra tay đánh người.

Sau đó, ỷ vào có người chống lưng mà đã đưa Lưu Ly Ly vào đồn cảnh sát.

“Ngày đó tôi thấy cái đồ lắng lơ đó sắc mặt lại rất hồng hào, con nhỏ đó không phải đã leo lên giường của Lục lão gia rồi chứ?”

“Lục lão gia luôn giữ mình trong sạch sẽ nhìn trúng nó sao? Thứ không biết xấu hổ, làm nhục gia môn!”

Ôn Khải Mặc rất tức giận, việc Lưu Ly Ly không thể ra ngoài khiến ông ta mất hết mặt mũi, đặc biệt còn là người của Triệu gia luôn dựa vào ông ta, khiến ông ta càng căm tức.



“Bây giờ Ôn Ninh dựa vào Lục gia không cho Lưu Ly Ly ra ngoài. Than ôi, tôi cũng thật đáng trách. Đáng lẽ lúc đó tôi phải nhẫn nhịn thêm một chút.”

Thấy Ôn Khải Mặc đang giận dữ, Triệu Nhã Lâm cúi đầu, giả bộ lau nước mắt, trông thật đáng thương.

“Nhẫn nhịn cái gì, bà là trưởng bối là mẹ của nó, làm gì có cái đạo lý ấy? Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho nó. Tôi phải dạy lại thứ nghiệp chướng này.”

Mấy ngày nay, Lục Tấn Uyên đều ở bên ngoài, không có về nhà. Ôn Ninh cũng không biết làm thế nào để đối mặt với anh ta. Cô không thể rời khỏi Lục gia, chứ đừng nói đến việc tránh xa người đàn ông này, xung quanh cô toàn là những vực sâu không đáy.

Ôn Ninh mở máy tính tìm đọc tư liệu.

Bạch Dịch An vừa gọi điện thoại cho cô, nói rằng đã tìm cho cô một công việc. Mặc dù đó không phải là việc gì cao sang cả, nhưng cô vẫn có một chút lo lắng khẩn trương.

Đã thoát ly xã hội được vài năm, cô phải kiếm tiền để nuôi sống bản thân, cũng để trở lại với cuộc bình thường.

Dù sao, xung quanh cô đến một người để cô tin tưởng cũng không có. Cô chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình để thoát khỏi Lục gia cùng Ôn gia. Một ngày nào đó cô sẽ đưa mẹ mình cao chạy xa bay, rời xa nơi đầy lạnh lẽo này!

Nếu vậy, cô phải tìm cách tránh mặt Lục Tấn Uyên nhiều nhất có thể.

Lúc cuộc gọi của Ôn Khải Mặc gọi đến, Ôn Ninh đã nhận việc và bắt đầu công việc.

Bạch Dịch An đã giới thiệu cho cô một công ty quảng cáo tầm trung. Vì cô là người mới, công việc cũng không quá bận rộn, chủ yếu là giúp đỡ đồng nghiệp xử lý tài liệu và chạy việc vặt trong công ty.

Điện thoại reo đột ngột, Ôn Ninh thấy người gọi đến là Ôn Khải Mặc lập tức từ chối không một chút nghĩ ngợi.

Ở phía bên kia, Ôn Khải Mặc tức đến nỗi muốn đập vỡ điện thoại, nghĩ rằng cô được vào Lục gia rồi có chỗ dựa rồi liền không coi người thân ra gì sao?



Lại có cuộc gọi đến, người trong văn phòng đều nhìn cô, cô giơ tay biểu lộ ý xin lỗi, liền để điện thoại thành chế độ im lặng.

Một lúc sau, Ôn Khải Mặc thấy bên kia không động tĩnh gì liền dừng lại.

Điện thoại cô đột nhiên sáng lên, đó là một tin nhắn.

“Mày không muốn biết mẹ mày bây giờ như thế nào sao? Nếu muốn biết thì gọi lại.” Ôn Ninh nhìn thấy tin nhắn liền đứng lên chạy vội ra ngoài.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Ôn Khải Mặc lại có thể vô sỉ đến mức này, dùng mẹ cô để đe dọa cô, nhưng cô chỉ có thể ngoan ngoãn bị ông ta đe dọa!

Ôn Ninh bước vào nhà vệ sinh, khóa cửa, gọi điện thoại cho Ôn Khải Mặc.

Chuông reo reo lên tay cô liền run rẩy.

“Tại sao mày lại không nghe điện thoại, ba mày gọi cho mày, mày cũng không nghe?” Giọng nói lạnh lùng của Ôn Khải Mặc vang lên bên tai, khiến Ôn Ninh rùng mình.

“Tôi không nhìn thấy mà thôi. Ngài Ôn không nên bực mình vì chuyện nhỏ này, phải không?” Ôn Ninh nói nhẹ nhàng, “Mẹ tôi, rốt cuộc có chuyện gì với bà ấy vậy?”

Năm đó mẹ cô vì chuyện của cô mà đau ốm nằm liệt giường, sau đó cô bị bắt đi không kịp gặp mẹ.

Sau khi ra tù, không phải là cô không muốn đi tìm mẹ, nhưng cô không biết mẹ mình ở đâu. Cô đã gọi hỏi các viện dưỡng lão trong thành phố này, nhưng đều không có dấu vết của mẹ cô.

Ôn gia quyết tâm tìm cách không cho Ôn Ninh gặp được mẹ mình.