Chương 348: Cậu Nhóc Giáo Huấn Người

Lục Tấn Uyên cũng không tức giận, dù bận vẫn ung dung gật gật đầu: “Đúng vậy, lỡ như mẹ con cùng kết hôn với người đàn ông khác, bọn họ sẽ có con của bọn họ, đến lúc đó, mẹ con sẽ không rảnh lo cho con.”

Cái uy hϊếp này, đối cậu nhóc mà nói vẫn rất có lực uy hϊếp, khuôn mặt nhỏ nhắn quá sợ hãi, nghĩ tới xảy ra loại tình huống này, tức khắc kinh tủng.

Lục Tấn Uyên thấy mục đích đạt được, chậm rì nói: “Cho nên con trai, bây giờ chúng ta hẳn là thống nhất trận tuyến, toàn lực thanh trừ tất cả đào hoa nát vụn bên người mẹ con, sớm ngày cùng lão ba con tu thành chính quả.”

Sau khi hai cha con bước đầu đạt thành hiệp nghị, Mạc Ưu nói chuyện điện thoại xong đi vào, Lục An Nhiên cho nhà lão ba cậu một cái ánh mắt “xem con này”.

Cậu chạy qua, ôm chặt chân Mạc Ưu, ngưỡng đầu mặt đầy chờ mong nói: “Mẹ, mẹ sinh cho con một em trai nhỏ hay một em gái nhỏ đi, để cùng chơi với con.”

Một câu, khiến hai người đều chấn trụ.

Lục Tấn Uyên kinh ngạc nhìn con của anh, hoàn toàn không dự đoán được cậu sẽ nói một câu chấn kinh như vậy, tuy đây là tiếng lòng của anh, nhưng bây giờ thật đúng là không thích hợp.

Mạc Ưu cũng khϊếp sợ, nhưng ngay sau đó liền xấu hổ, nhìn cũng đều ngượng ngùng nhìn Lục Tấn Uyên, cũng không biết nên trả lời với cậu nhóc như thế nào, hết sức luống cuống.

“Cái kia, ý của An Nhiên là nói, một mình nó ở nhà sẽ rất cô đơn, muốn em bình thường có thể bồi với nó nhiều hơn, dẫn nó đi ra ngoài chơi.” Lục Tấn Uyên giảng hòa.

Cậu nhóc méo miệng, nhưng vẫn thuận thế gật gật đầu: “Mẹ, hôm nay là ngày nghỉ ngơi, con không cần tới nhà trẻ, mẹ dẫn con đi chơi đi.”

Mạc Ưu ước gì kết thúc cái đề tài đột nhiên nhảy ra kia, nên lập tức gật đầu đồng ý.

Lục Tấn Uyên cũng rất muốn đi cùng hai mẹ con, nhưng anh còn có công việc, hôm nay có hai cuộc họp quan trọng, cho nên, chỉ có thể hâm mộ ghen ghét đối với con trai anh.

Mạc Ưu mang theo Lục An Nhiên đi vường thú, lại đi thuỷ cung, buổi chiều xem bộ phim hoạt hình, sau đó chuẩn bị ăn cơm ở tầng cao nhất trong trung tâm thương mại.

Kết quả thực không khéo, thấy người quen ở trung tâm, còn là người Mạc Ưu không muốn gặp.

Cô dắt con trai, khó khăn chào hỏi: “Bác gái, bác cũng đi tản bộ sao.”

Không sai, người hai người gặp phải, là mẹ Mạc Thiên Vũ - Phan Chí Lan.

Phan Chí Lan trang điểm, còn mang kính râm, nhìn ánh mắt Mạc Ưu vô cùng ghét bỏ, nhíu nhíu mày: “Ra cửa mà cũng có thể đυ.ng phảicô, thật là đen đủi.”

“Tôi hỏi cô, bảo cô nói hủy bỏ hôn lễ với con trai tôi, cô có nói chưa?”

Mạc Ưu mím môi, bị hỏi vấn đề này ngay trước mặt con trai, cô cảm thấy rất khó chịu.

“Bác gái, Thiên Vũ sắp trở về, chuyện này, chúng ta chờ anh ấy trở về rồi thương lượng bác xem được không, hôm nay cháu còn có chuyện khác, liền đi trước.”

Cô rất sợ nếu ở đây nữa, đối phương lại chỉ trích giống như lần trước ở văn phòng cô, bình thường thì thôi đi, nhưng hôm nay có An Nhiên ở đây.

Nhưng Phan Chí Lan là cái dạng người gì, sao có thể để cô dễ dàng chạy lấy người.

“Đứng lại, tôi cho cô đi rồi sao? Ban ngày ban mặt đi vội vã như vậy, như thế nào, không thể gặp người hả?”

Bà ta nói xong, đôi mắt cay nghiệt nhìn về phía Lục An Nhiên bên cạnh vẫn luôn trầm mặt nhìn chằm chằm bà ta: “Ai yô, con cái nhà ai đây, còn học được trừng người, thật là một chút giáo dưỡng đều không có.”

Mặt Mạc Ưu lạnh xuống, nhìn chằm chằm bà ta: “Bác gái, bác có cái gì không hài lòng hướng về phía cháu là được, nó chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, bác nói chuyện cũng không cần thiết phải khó nghe như vậy.”

Phan Chí Lan không nghĩ tới cô dám nói chuyện như vậy với bà ta, tức khắc tức giận trừng mắt: “Cô nghĩ cô là thứ gì? Còn ngại lời khó nghe, cô xứng khiến cho tôi nói với tốt sao?”

“Tôi chưa bao giờ thấy qua mặt hàng không biết xấu hổ như cô vậy, một hai bám lấy con trai tôi không buông, hạ tiện.”

Cậu nhóc Lục An Nhiên tức giận rồi, khuôn mặt nhỏ rất lãnh: “Bà già, bà câm miệng cho tôi.”

Cậu nói rồi đột nhiên tiến lên, một chân hung hăng đá vào chân Phan Chí Lan, người cậu mặc dù nhỏ, nhưng tốt xấu cũng tập luyện ở quân daonh qua, đối phó một bà già vẫn còn dư dả.

“Ai u...”

Phan Chí Lan mang giày cao gót, đau đứng không vững, trực tiếp đặt mông ngã trên mặt đất, ngã hết sức dữ dội.