Chương 352: “Một Nhà Ba Người” Nghỉ Phép

Cậu nói vô cùng thảm, Mạc Ưu nghe thế đau lòng không chịu được, nào còn nhẫn tâm nói lời cự tuyệt, liền nhanh chóng đồng ý, sợ cậu nhóc khóc ra.

Lục An Nhiên ở trong lòng là cái thủ thế “yeah”, nhanh chóng nói: “Mẹ, vậy bây giờ mẹ nhanh thu dọn hành lý đi, buổi chiều 6 giờ 30 máy bay bay, 5 giờ con cùng ba qua đón mẹ, bye mẹ.”

Cái miệng nhỏ nhắn giảo hoạt của cậu nói xong liền cúp điện thoại, gửi một cái thủ thế Ok to to cho lão ba của cậu, sau đó nhảy xuống từ trên giường, từ đáy giường kéo hành lý Iron Man của cậu ra.

Cứ như vậy, chờ Mạc Thiên Vũ từ sân bay quốc nội ra, gọi điện cho Mạc Ưu, chính là trạng thái tắt máy, cô đã cùng hai ba con Lục gia, ngồi trên máy bay bay về nước F.

Không chỉ như thế, Lục Tấn Uyên còn trộm điện thoại Mạc Ưu, kéo dãy số của Mạc Thiên Vũ vào danh sách đen, tránh cho mấy ngày nay bị quấy rầy, đợi sau khi trở về ở lại lén bỏ khỏi danh sách đen, thần không biết quỷ không hay.

Kỳ thật, Lục Tấn Uyên càng muốn cùng Mạc Ưu hai người ra nước ngoài nghỉ phép, con trai đều bị anh ghét bỏ thành bóng đèn, nhưng không có cách nào khác, đây là cái bóng đèn cần thiết phải tồn tại.

Ba người đến nước F đã là 10 giờ tối, vào phòng khách sạn, Mạc Ưu cùng cậu nhóc ngủ như cũ, một mình Lục Tấn Uyên cô đơn ngủ một phòng.

Hôm sau, cậu nhóc Lục An Nhiên dậy sớm nhất, lập tức đánh thức Mạc Ưu cùng Lục Tấn Uyên, đây là lần đầu tiên cậu cùng ba mẹ ra ngoài du lịch cùng nhau, cho nên vô cùng hưng phấn.

Lúc ăn sáng dưới lầu khách sạn, Lục An Nhiên nhận được một tin nhắn, là lão ba ở bàn ăn đối diện gửi qua.

Nội dung tin nhắn là: “Con trai, cơm nước xong thì tìm lý do tự mình đợi ở phòng, ba và mẹ con muốn đi thế giới hai người.”

Này là hành vi hoàn toàn không để cậu vào mắt, cậu nhóc Lục An Nhiên lập tức tức giận, ngầm nhìn chằm chằm lão ba vô lương, trong lòng hừ một tiếng, lập tức quay đầu mỉm cười ngọt ngào làm nũng với Mạc Ưu.

“Mẹ, ăn cơm xong chúng ta đi đâu chơi thế, con muốn đi bờ biển chơi, còn muốn làm xe hoa, ba có công việc gấp, chỉ có thể hai chúng ta đi.”

Lục Tấn Uyên há hốc miệng, hung hăng trừng mắt nhìn đứa con trai hố anh, lập tức nói: “Ba không có việc bận gì, có thể cùng đi.”

“Thật không, nhưng mà ba, không phải ba qua đây công tác sao? Như thế nào lại không đi làm việc chứ?” Lục An Nhiên ngây thơ nghi hoặc.

Anh đen mặt lại nhìn cậu nhóc, trong mắt tất cả đều là cảnh cáo.

Lục An Nhiên méo miệng, hừ nhẹ một tiếng xoay đầu nhìn Mạc Ưu: “Mẹ, mẹ đút con được không?”

Dù sao cậu mới năm tuổi, muốn làm cái gì cũng có thể, làm nũng bán manh không lo áp lực.

Mạc Ưu đương nhiên không thể không đồng ý, nhưng bàn ăn quá lớn, khoảng cách đút không dễ, động tác cô vô cùng tự nhiên ôm lấy cậu nhóc, đặt trên đùi mình.

Hai mẹ con lập tức tương thân tương ái ngươi một ngụm ta một ngụm, ăn bữa sáng ngọt ngào, Lục Tấn Uyên nhìn đến mặt đều đen đi, nhịn không được răn dạy: “Người bao lớn rồi mà còn muốn đút, bản thân không biết ăn sao?”

Cái miệng nhỏ của cậu nhóc một bẹp, thân mình nhỏ co rụt lại, bộ dáng ủy khuất không chịu được: “Mẹ, để con tự mình ăn vậy.”

Mạc Ưu nơi nào chịu, lập tức hôn cậu dụ dỗ: “Không sao, mẹ đút con ăn.”

Cô nói xong nhịn không được nhìn Lục Tấn Uyên, trong mắt hiện lên không ủng hộ, ngữ khí cũng rất không tốt: “Lục tổng, An Nhiên nhỏ như vậy, muốn người lớn đút cũng không có gì, có phải anh quá nghiêm khắc rồi hay không?”

Lục Tấn Uyên: “...”

Anh nhìn con trai nhà mình tránh trong ngực Mạc Ưu, trên mặt nào còn ủy khuất khổ sở, bộ dáng nhỏ đắc ý cực kỳ, còn trộm làm mặt quỷ thị uy về phía anh, trong lòng lập tức tức giận hận không thể đánh mông cậu một cái.

Nhưng anh biết, có Mạc Ưu ở đây, ý muốn này của anh cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi, anh cười cười: “Không có, anh chỉ muốn cho nó học được tự lập.”

Mạc Ưu một chút đều không bằng lòng, dịu dàng đút con trai một ngụm cháo, mặt không thay đổi nói: “Con nhỏ mới 5 tuổi vốn dĩ chính là tuổi tác làm cũng với người lớn, tự lập có gì tốt.”