Chương 359

Không biết qua bao lâu...

Trên thực tế cũng không có bao lâu, những cặp đôi kia đều đặt cánh hoa xuống xong rồi, Lục Tấn Uyên mới chậm rãi buông Mạc Ưu ra, đôi mắt màu đen phảng phất tràn đầy ánh nắng sớm, rạng rỡ chiếu sáng, một chút cười khẽ tràn ra.

Cô chợt giật mình hoàn hồn một cái, tức khắc che môi lại, đỏ ửng trên mặt lại tăng lên một tầng, đôi mắt trong veo như nước hung hăng trừng anh.

Lục Tấn Uyên không thèm để ý chút nào, ánh mắt nhếch lên, nhìn rổ rỗng tuếch tiếc nuối thở dài: “Aizz, một mảnh cũng không có, thua rồi thua rồi.”

Mạc Ưu vẫn đang trừng anh chằm chằm, vừa mới chuẩn bị mở miệng, anh lại nói lần nữa: “Thật ra thì anh không sao cả, nhưng tên nhóc kia phải thất vọng rồi.” Nói xong còn liếc mắt về Lục An Nhiên ở chỗ kia.

Mạc Ưu lập tức sửng sốt, theo bản năng nhìn qua, quả nhiên cậu nhóc Lục An Nhiên cảm thấy rất mất mặt, bộ dáng khuôn mặt nhỏ như chết cha mẹ.

Rốt cuộc những cặp khác đều hoàn thành, trong rổ của bên mình một mảnh cũng không có.

Cô nhìn khuôn mặt mất mát của cậu nhóc, một bụng tức giận biến mất, vậy mà cảm thấy hối hận, sớm biết thì lúc nãy nên nhắm hai mắt lại, dù sao cũng có cánh hoa cản trở, sợ cái gì.

Mạc Ưu nhìn Lục Tấn Uyên: “Một vòng này chúng ta thua, vậy có phải bị loại hay không?”

Cô âm thầm nhẹ nhàng thở ra, bị loại thì tốt, ít nhất không cần tham gia một vòng cuối cùng, dựa theo vòng một vòng hai, thì không biết vòng cuối còn làm cái gì nữa.

Như vậy nghĩ, Mạc Ưu lại vô cùng may mắn nếu bị loại đi, kết quả...

“Anh chưa nói cho em sao? Một vòng này không tính là vòng đấu loại bỏ.” Anh giống như kinh ngạc nói.

Mạc Ưu: “...”

Cô quay đầu, nhìn bộ dáng kinh ngạc trên mặt anh, nhưng trong mắt lại mang cười, một cổ tức giận bị lừa xông lên trán, khiến Mạc Ưu tính tình luôn luôn tốt cũng nhịn không được tức giận.

“Anh cố ý.” Âm thanh nghiến răng nghiến lợi.

Bị loại thì cũng không tính đi, nói cách khác, chính là chơi không cũng không có gì cả.

Một khi đã như vậy, mới nãy anh còn...

“Không sai, quả thật là anh cố ý.”

Cô không ngờ tới, người nào đó vậy mà trực tiếp thừa nhận.

Lục Tấn Uyên nói xong, đôi mắt thâm trầm một mảnh nhìn chằm chằm cô: “Anh cố ý vì cái gì, Mạc Ưu không rõ lắm sao?”

Tầm mắt chuyên chú, ngữ khí ái muội, ý có hàm ý, đều làm cô hoàn toàn không có cách nào chống đỡ được, chất vấn vừa rồi phảng phất như mây khói thoáng qua, dễ dàng tiêu trừ.

Kế tiếp, trực tiếp tiến vào vòng cuối cùng.

Vòng cuối cùng vẫn là khảo nghiệm thể lực nhà trai, mặc kệ nhà trai ôm hay là cõng, chỉ cần chân nhà gái cách mặt đất treo trên người nhà trai, đồng thời, yêu cầu nhà trai xoay mười vòng thuận theo kim đồng hồ tại chỗ, sau đó trong vòng 30 giây, có thể chuẩn xác bắn phi tiêu vào trong năm vòng trung tâm là được

Nếu như hai cặp hoàn toàn trở lên, thì cặp dùng thời gian ngắn nhất sẽ thắng.

Một trận thắng thua cuối cùng, cậu nhóc Lục An Nhiên kia kích động kêu lên một cái, trực tiếp bảo thủ hạ bế cậu lên đài thi đấu, hoan hô ủng hộ, lắc lắc cái mông, bộ dáng hưng phấn kia, giống như cuối cùng quán quân nhất định có thể nắm trong tay nhà mình,

Nhưng àm, vòng này đối Lục Tấn Uyên mà nói, xác thật là trò trẻ con.

Anh cõng Mạc Ưu nhanh chóng xoay mười vòng, trên tay phi tiêu vèo vèo vèo bắn ra ba chiếc, một tia ngừng nghỉ cũng không có, tất cả 3 phi tiêu đều bắn chính xác vào giữa hồng tâm.

Này nơi nào cần 30 giây, gần như là ba giây liền kết thúc, thủ pháp lưu loát nhanh chóng khiến mọi người còn chưa phục hồi tinh thần lại.

Giây tiếp theo, hiện trường lập tức bùng nổ từng tiếng kinh hô, không dám tin tưởng, thét chói tai ngập đầu, cậu nhóc càng hưng phấn chạy tới ôm lấy chân Lục Tấn Uyên.

“Thắng rồi thắng rồi, lão ba vạn tuế...”