Chương 8: Về nhà

Ôn Ninh đỏ mắt trợn trừng lên, giọng nói run rẩy với cảm giác sống sót sau tai nạn: "Anh không ngăn được tôi, sẽ có lúc anh không thể xuất hiện được, đến lúc đó anh còn có thể làm gì được tôi!"

"Nếu như cô thật sự muốn chết, sao không dứt khoát nghĩ cách kết liễu đời mình khi ở trong tù đi?" Đôi mắt của người đàn ông trong bóng đêm đặc biệt sáng ngời, giống như có thể nhìn thấy điều đang bị đè nén ở chỗ sâu nhất trong nội tâm Ôn Ninh: "Suy nghĩ cho kỹ vì cái gì mà cô phải chịu biết bao nhiêu khổ sở nhưng vẫn muốn sống, còn muốn có được tự do, hãy nghĩ đến người khiến cô phải đi đến tình cảnh ngày hôm nay, nghĩ đến những gì cô phải chịu đựng từ ba năm trước đến tận bây giờ, cô thật sự có thể cam tâm chết đi sao?"

Tay Ôn Ninh đang run rẩy, dòng nước mắt nóng rát chảy xuống, sao cô có thể cam tâm chết như vậy được, cô còn có nỗi oan chưa được giải, cô còn chưa đoàn tụ với mẹ, nhưng bây giờ đối mặt với những khó khăn của nhà họ Lục, còn phải đối mặt với người đàn ông lúc nào cũng muốn làm hại mình, cô có thể sao?

Cô rốt cuộc có thể sao?

Tay người đàn ông còn cầm mảnh thủy tinh trong tay cô, hai người cứ giằng co như vậy, một lát sau, anh ta đi đến bên tai Ôn Ninh, khẽ nói: "Nghe theo tôi, tôi có thể cho cô nhiều hơn so với nhà họ Lục, cô muốn làm gì, tôi cũng đều có thể giúp cô."

Người đàn ông khiến cơ thể Ôn Ninh có chút run rẩy, anh ta giống như có thần chú mê hoặc khiến Ôn Ninh do dự...

Người đàn ông này thật sự có thể giúp cô sao?

"Anh, sao anh lại giúp tôi?"

"Bây giờ cô chưa cần biết."

Người đàn ông nói xong, từ trên người Ôn Ninh lui xuống, thuận tiện cầm lấy mảnh thủy tinh trong tay cô đi, xoay người đi đến bên cạnh ban công, vén một góc rèm cửa lên, tia sáng từ ánh trăng chiếu vào phòng, Ôn Ninh nhìn thấy rõ bóng lưng cao to, mạnh mẽ của anh ta, rất rộng, cường tráng, khiến cho người ta nảy sinh ra một loại cảnh giác an toàn trong lòng.

Anh ta hơi quay đầu nói: "Cho cô ba ngày để suy nghĩ, ba ngày sau tôi sẽ đến tìm cô."

Nói xong liền nhảy ra khỏi ban công, Ôn Ninh từ từ ngồi dậy, vết máu của người đàn ông trên cổ đã nguội lạnh, nhưng lòng cô lại nóng như lửa đốt, trái tim bắt đầu đập thình thịch.

Giải được nỗi oan của cô, đoàn tụ với mẹ, những chuyện này, người đàn ông này thật sự có thể giúp cô hay sao?

Ba ngày này, người đàn ông kia quả nhiên chưa từng xuất hiện, Ôn Ninh cũng chưa quyết định được có nên giao dịch với người đàn ông đó hay không.

Nói mà không có bằng chứng, cô không có cách nào tùy tiện tin tưởng người đàn ông này, càng không biết buổi tối sau ba ngày này, cô sẽ đối phó với anh ta như thế nào nữa.

Buổi sáng ngày thứ ba, Ôn Ninh vừa ăn cơm xong, liền bị ông cụ Lục gọi vào phòng làm việc.

Trong phòng làm việc im ắng, ông cụ Lục thâm trầm nhìn vẻ mặt tiều tụy của Ôn Ninh, trong mắt không có một tia thương hại nào: "Đã suy nghĩ xong chưa?"

Ôn Ninh thuận theo gục đầu xuống: "Tôi biết sai rồi, từ này về sau sẽ không để Lục Tấn Uyên chịu bất kỳ tổn thương nào, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy."

Ông cụ Lục gật đầu: "Nhà họ Lục cũng không phải không biết, một tháng này cô tận tâm chăm sóc Tấn Uyên, tôi cũng đã xem trong mắt, nếu như lần sau còn xảy ra chuyện như vậy, hậu quả như thế nào, tôi nghĩ cô nhất định vô cùng rõ ràng."

"Tôi hiểu." Ôn Ninh mấp máy đôi môi khô khốc.

"Đã như thế thì hôm nay để cô nghỉ một ngày, chuyện cô ra tù, nhà họ Ôn còn chưa biết đúng không? Hôm nay về thăm nhà họ Ôn đi."

Ôn Ninh bỗng nhiên ngẩng đầu: "Thật, thật sao?" Cô có thể về nhà thăm mẹ mình sao?

Ông cụ Lục gật đầu, Ôn Ninh cảm kích cúi người: "Cám ơn, cám ơn ông, tôi nhất định sẽ đi nhanh về nhanh!"

Trong mắt ông cụ Lục lóe lên một tia cảm xúc không rõ, cũng không trả lời lại, chỉ khoát tay bảo Ôn Ninh rời đi.