Chương 24

Lông mày Thẩm Hoài Dương nhíu lại, từ đầu đến cuối anh không nói câu nào, trong đôi mắt vẫn mang theo vẻ tìm tòi khám phá.

Diệp Giai Nhi đặt đĩa xuống, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Thẩm Hoài Dương, cô giật nảy mình một cái, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Hôm nay thật sự rất cảm ơn ngài Thẩm!”

“Cô nên cảm ơn tôi cho tốt!” Giọng nói của anh trầm thấp khàn khàn, môi mỏng hơi cong lên, nhấc đũa gắp sủi cảo, bắt đầu ăn một cách nhã nhặn.

“Anh cả, có ngon không?” Thẩm Trạch Hy hỏi.

Nghe vậy, trong lòng cô cũng không khỏi tò mò xen lẫn căng thẳng, tuy vẫn giả vờ bình thản ngồi ăn sủi cảo nhưng ánh mắt lại không kìm được mà liếc qua.

Ánh mắt của Thẩm Hoài Dương khóa tại khuôn mặt cô, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, hồng hào, rất nõn nà, lại còn dính một chút bột mì, nhưng không hề có chút buồn cười mà, ngược lại còn quyến rũ đến lạ…

Ánh mắt của anh loé lên một tia sáng kỳ lạ, sau khi bưng chén canh lên uống một ngụm, môi mỏng mới khẽ phun ra mấy chữ: “Cũng không khó ăn…”

Cái miệng khó chiều kia có thể thốt ra được mấy chữ này, xem như cũng khiến Diệp Giai Nhi cảm thấy mãn nguyện rồi. Chỉ là ánh mắt của anh vẫn nhìn cô như quan sát một con mồi, cô cúi đầu, tránh né.

Thẩm Hoài Dương thu hồi tầm mắt, nhã nhặn không nhanh không chặm ăn hết chén sủi cảo, thậm chí nước canh cũng chỉ còn lại nửa chén.

Anh đứng dậy, đôi chân dài nhanh chóng di chuyển rời đi, dường như vừa nghĩ đến điều gì lại mở miệng nói: “Tối hôm nay cô giáo Diệp không có nơi để đi, chi bằng ở lại chỗ này đi, nhưng mấy thứ trong phòng bếp kia, cô phải dọn sạch đấy.”

“…”

Trong lòng của Diệp Giai Nhi run rẩy, đột nhiên ngẩng đầu, không ngờ anh lại có thể nói ra những lời như vậy, trong lòng thật sự vô cùng cảm kích.



Sáng sớm hôm sau.

Diệp Giai Nhi vẫn tỉnh giấc vào sáu giờ ba mươi phút như thường lệ, sau khi đánh răng rửa mặt, vệ sinh cá nhân thì đã là bảy giờ.

Lúc đi vào trong phòng khách, cô thấy Thẩm Trạch Hy ngồi trên ghế sa lon, nên mở miệng hỏi: “Anh cả của anh đâu rồi?”

Dù sao thì cũng đã cho cô trú lại một đêm, có thế nào thì cũng phải nể mặt nói một tiếng cảm ơn mà.

Thẩm Trạch Hy vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài, nửa mơ nửa tỉnh đáp: “Đi chạy bộ buổi sáng rèn luyện cơ thể rồi, đây là thói quen của anh ấy…”

Nỗi thất vọng thấp thoáng cứ lượn lờ trong lòng cô, Diệp Giai Nhi lại nói thêm mấy câu với Thẩm Trạch Hy, bảo cậu ta chuyển giúp cô lời cảm ơn, rồi rời khỏi căn hộ…

Đi trên con đường gió thổi lạnh buốt, Diệp Giai Nhi cảm thấy hai tai của mình muốn đông cứng lại, hôm nay tiết trời rét một cách kỳ lạ!

Điện thoại rung lên, là tin nhắn của mẹ Diệp Quách Mỹ Ngọc, nói rằng bọn họ đã du lịch về, mười giờ sáng nay xe lửa sẽ đến.

Cô cúp điện thoại, vội vội vàng vàng chạy đến trường học, chuyện ngày hôm qua xảy ra quá đột ngột, vẫn chưa nói một câu xin nghỉ phép nào, nhất định phải giải quyết tốt hậu quả mới được!

Hiệu trưởng cũng thấu tình đạt lý, chỉ cảnh cáo vài câu, bảo sau này cô hãy chú ý một chút.

Sau đó cô xin nghỉ phép một ngày, hiệu trưởng không nói gì thêm, coi như là đồng ý rồi.

Ăn sáng xong, Diệp Giai Nhi lại vội vã đi đến nhà ga. Hôm nay xe lửa đến trễ, phải đợi tận bốn mươi phút mới nhìn thấy bóng dáng của hai người kia.