Chương 12: Mùi Đàn Ông Trưởng Thành

Bầu không khí yên tĩnh, Vân Khanh không nhúc nhích vài giây, sau đó, chậm rãi xoay người.

Người đàn ông quay trở lại, trầm ổn đứng im lặng ở phía sau, vô cùng cao to, cả người lạnh lùng....đôi môi hồng của Vân Khanh run lên, liền không cẩn thận cắn mạnh phải đầu lưỡi mình.

Mẹ nó đau quá.

Ánh mắt đen láy của người đàn ông đặt lên mặt cô, thấy bộ dạng đau đớn đến chảy nước mắt của cô, ngũ quan sâu sắc không nhìn ra tâm trạng, “Báo ứng tới rất nhanh.”

Vân Khanh: “.....”

“Cẩn Mỹ bảo tôi trở lại nói một tiếng, mời cô ăn cơm, cảm ơn việc đưa đón buổi sáng.” Anh đứng gần cô, hơi thở ấm áp lúc nói chuyện phả lên cái cổ trắng nõn của cô, mùi đàn ông xa lại, mạnh mẽ trưởng thành.

Vân Khanh hơi rùng mình, đưa tay lên sờ làn da dường như bị bỏng kia, nở nụ cười giả: “Anh Lục, tôi hướng nội, rất không biết thứ như tiệc rượu xã giao, hơn nữa buổi sáng cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, anh và cô Tống không cần phải cảm ơn.”

Lục Mặc Trầm cũng không nhiều lời, gật đầu, xoay người rời đi.

Vân Khanh vê vành tai nóng rực, người đàn ông này, quan sát tỉ mỉ mấy lần cũng không nhìn ra được là tốt hay là xấu, nhưng cô không có chút hảo cảm nào với anh!

.....

Năm giờ nhận được kết quả tổng hợp, các hạng mục chỉ số cơ thể của anh đều bình thường, một số giá trị năng lực còn tương đối mạnh mẽ, chỉ là phản ứng bị kí©h thí©ɧ chậm hơn so với người khác, trước mặt vẫn không biết nguyên nhân gì.

Vân Khanh cho rằng, phần lớn là nguyên nhân tâm lý, ví dụ như anh có yêu cầu cao về môi trường, hoàn cảnh phụ nữ đối với chuyện này.

Cũng chính là cách B cao.

Vân Khanh nhướng mày, lập ra bốn kế hoạch trị liệu tiếp theo.

Bữa tối cô không muốn khai hỏa, đúng lúc cũng muốn ăn món tráng miệng của Sakura Momo House, liền đi tới khu mua sắm trung tâm thành phố

Xếp hàng đợi số, Vân Khanh xách theo một chiếc hộp đã đóng gói xoay người, tâm trạng tốt trong đáy mắt tức thì đông lại.

Năm năm này, cô giống như đang đánh quái vật nâng cấp, một đám đê tiện diêm dúa.

Cô liếc mắt nhìn cô gái mặt mộc trước mặt, Cố Trạm Vũ luôn có yêu cầu cao đối với ngũ quan, tẩy trang cũng là một mỹ nhân, nhưng lại có chút kém sức sống.

Đoàn Kiều Kiều căm ghét nhìn Vân Khanh, nói thật người phụ nữ này mảnh mai thướt tha, khuôn mặt trái xoan có một khí chất vô cùng lạnh lùng, trông rất đẹp.

Cô ta chợt hiểu ra, thỉnh thoảng cô ta hỏi, em và vợ anh ai đẹp hơn, Cố Trạm Vũ sẽ cười xem thường như thế.

“Chị Vân....”

Vân Khanh bị dọa sợ, “Tôi vẫn chưa ăn cơm, cô khiến người khác buồn nôn cũng nên chọn thời gian, em gái điếm nhỏ.”

Khuôn mặt Đoàn Kiều Kiều cứng đờ dữ dội, tua vài đoạn, mười người như cô ta cũng không làm qua Vân Khanh, cô ta chớp mắt, nước mắt rơi xuống, trong nhà hàng điểm tâm ngọt kín hết chỗ người, rầm một tiếng!

Vân Khanh nhìn cô ấy quỳ xuống, còn cố gắng hạ người, tiếng nện này cô cũng cảm thấy đau.

Tất cả mọi người đều nhìn qua, bao gồm một đôi vợ chồng trong góc phòng vốn muốn chào hỏi với Vân Khanh.

Đoàn Kiều Kiều thất hồn lạc phách khóc lớn, “Chị Vân, em xin chị, em đã....”

“Tôi biết cô đã mang thai rồi, cho nên cô không cần bán thảm tới cầu xin tôi bỏ qua cho đứa trẻ đáng thương của cô sau đó lại tác thành cho cô và Cố Trạm Vũ, tôi đồng ý. OK? Bây giờ tôi có thể đi chưa?”

Đoàn Kiều Kiều không ngờ người phụ nữ này ai nói cũng không nghe! Nhiều người như vậy chẳng lẽ cô không nên sắc mặt trắng bệch, nước mắt rơi như mưa, đau lòng muốn chết sao?

Lại là vẻ mặt không care?

Vân Khanh vòng qua bên cạnh, Đoàn Kiều Kiều nhào tới nắm lấy quần cô, khóc đến giày vò tâm can, “Chị đánh em mắng em đều là nên! Em biết em là tiểu tam trong cuộc hôn nhân của hai người, nhưng trong tình yêu của em và anh ấy, tôi không có sai! Em cho anh ấy tất cả những gì tốt đẹp nhất, em chưa từng nghĩ muốn gì, vốn dĩ dự định sinh cục cưng rồi lặng lẽ nhìn anh ấy và chị hạnh phúc, nhưng chị Vân tại sao chị lại độc ác như vậy? Nhất định phải ép em phá bỏ đứa trẻ! Là chị phản bội cậu Cố trước, anh ấy nói chị rất dơ, tùy tiện lẳиɠ ɭơ dĩ nhiên không phải em có thể bình luận, nhưng chị sinh con cho người khác! Cậu Cố không muốn đυ.ng chị, nhà họ Cố không có cháu trai, con của em là người hương khói duy nhất! Mẹ Cố mong cháu trai ngày đêm ngã bệnh....chị Vân, chị không thể ác độc như vậy!”

Những lời mắng chửi tiểu tam trước đó cũng lắng lại.

Ngược lại là bình luận thế này.

“Hóa ra còn có nội tình.”

“Người phụ nữ này trông rất lợi hại, độc ác.”

“Bản thân trật đường ray trước? Có con với người khác còn không cho phép chồng có một người nhang khói, quá đáng rồi.”

Mặt Vân Khanh lạnh như băng, ngón tay nắm chặt.

Không thể không nói đều bị ả ta thuyết phục, ai nói sau 98 đều là thiểu năng?

Đoàn Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn cô, thuận thế che bụng, đau thương bất an, “Xin lỗi! Chị Vân, không phải em có ý định nhắc chuyện cũ của chị, chị đừng tức giận, lần trước chị đánh em suýt nữa sảy thai....em không trách chị, chỉ là muốn cầu xin chị, cầu xin chị bỏ qua cho đứa bé, đừng đuổi tận gϊếŧ tuyệt em, huhu...”

Vân Khanh nghiêng đầu, “Cô có biết bác sĩ đều quen để một con dao phẫu thuật trong túi không?”

Vẻ mặt Đoàn Kiều Kiều biến đổi, ký ức lần trước vẫn như mới!

Vân Khanh giả bộ lục lọi đồ trong túi xách, “Lần trước sơ xuất, lần này, tôi cố gắng bảo đảm một xác hai mạng?”

“Cô, cô lại muốn gϊếŧ tôi! Mọi người báo cảnh sát, cứu tôi với!”

Bịch một tiếng, mọi người nhất thời bị dọa sợ ngây ngốc.

“Ra ngoài nhớ mang não, chỉ luyện kỹ năng diễn xuất không luyện chỉ số IQ à? Một lần thế này để Cố Trạm Vũ biết, cô đoán xem kết cục của cô thế nào? Tương lai còn dài, khuyên cô nên lương thiện, đồ gái điếm!”

Lại thấy, người phụ nữ bước đi xa, còn cô gái trên đất, trên mặt đều là mẩu vụn bánh ngọt.

Người xem náo nhiệt tan cuộc, trong góc phòng, đôi vợ chồng kia đưa mắt nhìn nhau, “Vất vả lắm mới gặp được, làm thế nào?”

“Trước đây anh còn cảm thấy lương tâm áy náy, hóa ra cuộc sống bác sĩ Vân này rất loạn, vậy thì gọi cho chủ tịch Vương đi! Tình nghĩa xuôi dòng.”

......

Vân Khanh đi một mạch ra xa, dựa vào tường, sắc mặt trắng bệch.

Cô cho rằng Cố Vũ Trạm hận cô cũng chỉ là hận, không đến mức lấy cô ra làm trò đùa ở trên giường người phụ nữ khác, làm thủ đoạn lừa gạt.

Hóa ra cô trong lòng anh ta, đã hạ giá như thế rồi.

Trung tâm thương mại này chỉ có năm tầng, gió chạng vạng tối đầu thu cũng không xem là rất lạnh, nhưng Vân Khanh cảm thấy không khí lạnh đang thấm vào xương cốt, cô lạnh đến mức đau đớn.

Giống như có một con dao cùn, cứa trái tim cô từng nhát từng nhát, cứa rất nhiều năm.

Cô ngẩng đầu lên, liều mạng mở to mắt....

“Bác sĩ Vân?’ Một giọng nữ truyền tới.

Vân Khanh nhanh chóng giơ tay lên, sau đó xoay người.

“Thật sự là cô, chồng tôi nói cô gái nhỏ nào lại ở trong cơn gió lạnh thổi đến đấy.”

Bước tới là một đôi vợ chồng, Vân Khanh quen họ, từng là bệnh nhân.

Cô gật đầu chào hỏi, “Chủ tịch Trương phu nhân Trương, thật trùng hợp.”

“Haha, chúng tôi tới mua quà, lát nữa có bữa ăn. Bác sĩ Vân, lão Trương nhà tôi sau khi hồi phục, thân thể rất tuyệt! Nói ra cô là ân nhân tái tạo chúng tôi, hẹn gặp không bằng vô tình gặp được, lát nữa cùng nhau ăn cơm?”

“Sorry, trong nhà tôi có người đợi.”

“Vậy đáng tiếc rồi.” Chủ tịch Trương nói, “Chủ tịch Vương khoa học công nghệ sinh vật, bác sĩ Vân biết chứ? Bữa ăn lát nữa ông ấy cũng tới, tôi nghe nói cô mở bệnh viện rồi, không biết về phương diện thuốc men có nhu cầu không, dù sao cũng thuận tiện.”

Vân Khanh định rồi, làm bác sĩ rất khó không biết chủ tịch Vương.

Một đại lý thuốc độc quyền, đặc biệt là thuốc trị liệu phương diện X, nước ngoài nhập khẩu đều đi công ty ông ta.

Những loại thuốc kia không có đường đi đặc biệt, nhập vào giá cả rất đắt, trước mắt Vân Khanh vẫn không mua nổi.

Cô nghĩ ngợi liều nửa đùa nửa thật, “Cám dỗ này không thể nào từ chối, sự nghiệp làm trọng.”

Vợ chồng chủ tịch Trường cười lớn, “Ở khách sạn Crown, vậy chúng ta đi ngay bây giờ?”