Chương 26: Cô Là Bác Sĩ Điều Trị Của Tôi, Cô Có Ý Kiến Gì Về Tình Huống Này?

Ánh mắt Lục Mặc Trầm đầy thâm trầm, anh im lặng hút thuốc, Vân Khanh chỉ dám cúi đầu nhìn đôi chân dài của anh, nhịp tim đập như sấm, càng thêm xấu hổ.

Cô mím chặt đôi môi, hít sâu một hơi, sờ khuôn mặt của mình để che đi sự bối rối, “Tôi nằm mơ à, tôi… không nói gì lạ đúng không?"

Người đàn ông quay đầu nhìn về phía cô, ánh mắt thâm thúy, giọng nói hàm súc, "Cô nói, vào sâu hơn đi!"

"..." đầu Vân Khanh bùm bùm, nổ tung!

Anh lại gần một chút, nhìn thẳng vào mắt cô, "Mơ thấy gì mà nói vào sâu hơn một chút, hả?"

Cô cảm thấy mặt mình bị nhiệt độ xé rách cả rồi. Cô ngây dại nhìn theo đôi môi gợi cảm của anh. Giọng nói anh kéo dài, cơn thủy triều dập dềnh trong người cô như lại ập đến.

Cô nuốt nước bọt, đôi mắt phủ hơi sương. Nhịp thở cũng theo đó tăng lên, ngại muốn chết luôn! Một lúc sau cô mới cố giữ bình tĩnh, giơ tay vuốt lại mái tóc mình, “À…vậy có lẽ tôi mơ thấy mình đang làm phẫu thuật thôi! Anh cũng biết, có khi dưới một dao, nếu không đủ sâu thì không mở được mấy cơ quan nội tạng với ruột!”

Trong khoảnh khắc, toàn bộ chiếc xe vốn đang đầy mê muội bỗng chốc trở nên ướt máu và u ám.

Đủ lanh lẹ!

Lục Mặc Trầm, “…!”

Đôi mắt đen của người đàn ông khẽ nheo lại, anh bình tĩnh nhìn theo gương mặt cô.

Anh khảy tàn thuốc, lúc cô còn đang hăng hái diễn tả kỹ thuật siêu quần của mình, thì anh khẽ nhếch chân mày, nói với cô, “Bác sĩ Vân, hình như tôi có phản ứng!"

“?” Vân Khanh nhìn anh.

Mãi đến khi ánh mắt anh nhìn về phía cô, cô chỉ biết, “…!”

Đàn ông í! Chẳng tự nhiên mà cứng! Hiển nhiên giấc mơ vừa rồi của cô, hết sức kịc, hết sức kịch liệt, kịch liệt đến độ khiến cho anh ngồi một bên nhìn cũng phải cứng!

Cô bị quật… thổ máu!

Bực bội, ngại ngùng, bất lực, ánh mắt tròn xoe nhìn anh đầy xấu hổ.

Nhưng ánh mắt anh vẫn chăm chú vào cô, rồi lại nhìn xuống phía dưới mình, lại nhìn cô đầy vô tội, “ Bác sĩ Vân, chuyện này xử lý kiểu gì?”

“…”Lm sao cô biết?

Thông thường, nếu như cây sắt ngàn năm tuổi không bao giờ nở hoa của anh lại đột nhiên nở hoa, thì đáng lẽ cô phải đến gần quan sát kĩ, rồi kiểm tra cẩn thận.

Nhưng bây giờ ... cả một đêm trong xe kín mít, bảo cô nam quả nữ làm chuyện đó, là điều hết sức nguy hiểm.

Giữa dàn ông và phụ nữ trưởng thành chỉ cách nhau bởi một lớp giấy cửa sổ mỏng. cô biết người đàn ông này nguy hiểm đến mức nào.

Đêm hôm khuya khoắt, cô phải biết tự bảo vệ mình.

Vân Thanh liếʍ môi, tay hơi run run giữ ghế da, nhích về phía cửa xe, “Anh Lục này, anh đừng có căng thẳng, chúng ta cứ bình tĩnh xem thử!”

Ba phút trôi qua.

Người đàn ông ủ rũ nhìn cô, "Không xuống được!"

Vân Thanh đỏ mặt leo lên ghế trước, "Anh im lặng cho tôi!"

Lại thêm ba phút nữa.

Người đàn ông nhìn kính chiếu hậu, “Càng ngày càng thấy hưng phấn, giờ sao đây?”

"..." Làm sao tôi biết được! Não nó phát triển trên đầu anh, anh muốn nghĩ đen tối gì là tự anh nghĩ mà!

Cô cạn lời, lại ngại ngùng, bèn bật máy lạnh trên xe, ôm lấy mình rụt qua một góc, hơi chần cừ, “Anh đỡ hơn không?”

“Có hơi!” Giọng anh vẫn cứng ngắc.

Trong không gian chật hẹp, tiếng thở dồn dập hết sức rõ ràng. Cô quay đầu nhìn lại, thấy thái dương đầy mồ hôi, áo sơ mi trắng ướt một mãng, cơ ngực phập phồng.

Cô bối rối, đây chẳng phải là phản ứng đơn giản đâu!

Vân Khanh tự hỏi, chẳng phải nói anh không có phản ứng với phụ nữ à, tại sao cô chỉ nằm mơ mà anh lại có thể kích động như thế?

Chợt cô hỏi, “Anh Lục, dưới ngăn dưới cùng của tủ lạnh, có một chai nước tên Nam Xuyên Băng Tuyền, anh có uống không?”

Anh khẽ nhăn trán, “Hình như có!”

Sắc mặt Vân Khanh u ám.

Vậy đó, xảy ra chuyện là cái chắc! Là cô thôi, chỉ muốn thành công đỡ mất thêm thời gian, nên mới sử dụng một số cách hơi … ba chấm. Cái nước trong chai đó được pha thuốc kí©ɧ ɖụ©!

Để ngụy trang, cô cố tình lấy một cái chai bình thường, giả như nước uống hàng ngày. Chờ Hàn Tuyết Lỵ và tên kia đến phòng điều trị thì cho tên đ1ó uống cho hết, để cho hắn ta động dực rồi xử đẹp Hàn Tuyết Lỵ.

Ai biết, tên dàn ông này! Nguyên cái tủ lạnh quá trời nước không uống, lại đi uống chai nước cô giấu dưới cùng! Trời sai anh ta à?

Đậu xanh rau má! Đấy gọi là tự làm tự chịu à?

“Tại sao? Chai nước đó có vấn đề à?” Đột nhiên, một luồng hơi thở nóng rực nhích lại gần.

Vân Khanh kinh ngạc quay đầu lại, "Anh sáp tới làm gì?”

Cả người anh trì xuống phía ghế lái, cả không gian xe như chật đi, nhiệt độ lại tăng lên.

Cô co người lại, nhìn thấy anh đến gần máy lạnh, cô che giấu bớt phần lương tâm đang cắn rứt, "Đừng căng thẳng, tôi chỉ hỏi tôi! Chai nước kia sao lại có vấn đề được, nếu có thì tệ nhất là chai nước đó...hết hạn thôi! Ha ha ha"

“Vậy cô giải thích tình huống của tôi thế nào hả?” Đột nhiên anh sáp người đến, choàng một cánh tay đặt lên sau lưng ghế cô đang ngồi, cả người áp sát về phía cô, lông mày sâu thẳm, tăm tối.

Khoảng cách giữa hai người rất gần.

Cô lùi người về phía lưng ghế, không dám hít thở. Mùi vị nam tính nguy hiểm, khóe mắt anh hơi đỏ.

Cô liếʍ môi dưới thở nhẹ ra, "Anh Lục, anh đừng đè tôi thế này ... anh bây giờ hơi..hơi mấy lý trí!"

“Cô là bác sĩ của tôi, cô nên cho tôi một số biện pháp đi chứ!” Anh nhìn chằm chằm vào cô, khi anh nói, cơ ngực rung lên. Khẽ chạm vào ngực cô.

Đến thở mạnh, Vân Khanh cũng không dám, bị anh đè trên ghế, hết sức khó chịu. Cô ép mình không nhìn đến phân khu phía dưới đang căng cứng. Vân Khanh giữ bình tĩnh, “Anh Lục, gặp phải tình huống này, anh có dấu hiệu này, chứng tỏ quá trình trị liệu đã có hiệu quả ! Hiện giờ bạn gái anh không ở đây, nhưng vẫn có cách!»

“Hả?” giọng nói thấp đến dưới âm độ.

Vân Thanh đỏ mặt, cố hết sức thuận miệng nói, "Tay!"

"Của cô?"

"..." Hai má ửng hồng, hỏi ai không bối rối. Tôi đây cũng đang bị khıêυ khí©h đây này! Chức trách bác sĩ phải có, côtranh thủ thời gian tìm điện thoại, rồi đưa cho anh, "Nhanh lên!"

Sau đó, cô nhanh nhẹn luồn xuống dưới tay anh, mở cửa, nhảy xuống!

Ngoài xe làm gì có chỗ trốn, trời đang mưa khiến cả người cô ướt như chuột lột. Trời vào thu, ban đêm trong núi rất lạnh.

Cô đứng cách xe một khoảng, cố tình giữ khoảng cách đẻ không phải nghe được âm thanh gì khác người. Nhưng chiếc xe đó lại vô cùng yên tĩnh.

Cô đưa tay lên nhìn đồng hồ. Hơn mười phút sau, cô đang định gõ cửa sổ, đột nhiên một tia sáng chói mắt từ phía trước lóe lên.

Ở bên thân cây gãyy, một chiếc Hummer to lớn dừng lại.

Một người đàn ông cao lớn bước xuống xe, bộ quân phục rằn ri ôm lấy dáng người rắn chắc.

Anh ta liếc nhìn Vân Thanh một cái, rồi đi thẳng tới xe.

Mở cửa xe, trong màn đêm khuya khoắt, nghe thoáng qua tiếng người đàn ông, "Nhìn bộ dạng cậu thế này, nói xem là nằm trên hết, hay là vốn chẳng có nằm trên?"

"..." Vân Khanh.

Lại nói vài câu, đại khái là giọng nói của người đàn ông, còn Lục Mặc Trầm thì im lặng.

Cô lạnh đến mức phải mở cửa xe, thò đầu vào, "Anh ta là bạn của anh sao?"

Cô nhìn áo sơ mi và quần tây của anh nguyên vẹn, dáng người sạch sẽ, không có vẻ gì là vừa làm qua.

Người đàn ông bên ngoài xe nhìn rõ mặt Vân Khanh, nhướng mày nhìn Lục Mặc Trầm, "Gần đây anh em họ Thẩm đang nói đúng không? Rất hợp!"

Vân Khanh chẳng hiểu đầu đuôi tai nheo gì!

Lục Mặc Trầm giơ tay, "Đưa chìa khóa cho tôi!"

Sau đó, anh bước ra khỏi xe, gọi Vân Khanh.

Vân Khanh đi tới, đèn xe bật sáng, soi rõ bộ quần áo mỏng manh sũng nước của cô.

Một chiếc áo khoác đột nhiên quấn kín người cô, Vân Khanh nhận ra, người đàn ông này đang híp mắt nhìn theo dáng cô.

“Này!” Người đàn ông cười một tiếng.

Lục Mặc Trầm bế Vân Khanh lên, rồi đi về phía con đường tờ mờ.