Chương 1

Tại bệnh viện .

Hạ Vũ nắm chặt lấy tay Phó Luật , những giọt máu trên đầu của ông liên tục chảy xuống , cơn đau thắt lại khiến hô hấp trở nên gấp gáp :" Công công ty và Ngôn Ngôn giao giao cho chú ! "

Tít Tít Tít…

Vừa dứt lời , tim ông không còn đập , ông muốn dùng hơi thở cuối cùng để gặp con gái nhỏ của mình nhưng ông đợi không được . Ông rời khỏi thế giới này bỏ lại đứa con gái và công ty giao cho người bạn tốt nhất của ông chăm sóc .

Hai năm sau , biệt thự Phó Gia

"Phó Tử Hiên , anh đứng lại ! " Cô bé tức giận đuổi theo cậu bé nhưng bất cẩn té ngã khiến đầu gối chảy máu . Phó Tử Hiên chạy tới , nhìn đôi mắt ngấn lệ của cô anh dịu dàng vỗ về .

"Tử Ngôn không khóc , anh sẽ không ăn hϊếp em nữa , anh anh sau này sẽ bảo vệ em ! Không khóc . "

Hạ Tử Ngôn lau nước mắt , giành lại con búp bê trên tay anh :" Vậy chúng ta móc quéo đi ! "

"Không , trẻ con quá! "

"Chúng ta là trẻ con mà ! "

Vạn vật đều thay đổi theo thời gian và thời gian khiến hai đứa bé dần lớn lên và trưởng thành .

Tại trường đại học Tư Nhân .

" Họ Phó kia , đứng lại . Trả lại em bốp tiền ! " Hạ Tử Ngôn chạy theo Phó Tử Hiên , cô bé nhỏ mập mạp khi ấy giờ đã là cô thiếu nữ xinh đẹp .

" Dừng dừng !" Anh mệt mỏi giơ tay đầu hàng , mồ hôi làm áo anh ẩm ướt tôn lên thân hình cường tráng của anh với nụ cười tỏa nắng làm mê hoặc bao cô gái .

Phó Tử Hiên mỉm cười xoa đầu cô theo thói quen , ánh mắt lướt qua rồi dừng lại cô gái phía trước . Anh mỉm cười xạo quỵt nhìn Hạ Tử Ngôn rồi liếc mắt về cô gái phía trước . Hạ Tử Ngôn lườm anh , hai tay khoanh trước ngực :" Anh bỏ ý định này đi ! Cô ta là nữ thần trong trường , anh không có cửa đâu , xí ! "

Cô đá chân anh rồi bỏ chạy , lúc xoay người lại thì vẫn thấy anh mê mẩn nhìn cô ta . Cô cười gượng, trái tim có phần chua xót , cô cũng không biết vì sao mình buồn . Có lẽ vì cô sợ mất đi người" anh trai " này …

Hạ Tử Ngôn gục đầu xuống bàn , cô ngắm chiếc lắc tay của mình đến thất thần , đây là quà sinh nhật anh tặng cô năm ngoái .

" Hạ Tử Ngôn ?! " Cô Lý gọi tên cô , vẻ mặt bực mình .

" Ngôn Ngôn ! "

Trịnh Vũ Kình đẩy nhẹ vai cô , lúc này cô mới giật mình đứng dậy .

" Hạ Tử Ngôn , em học đã không giỏi mà còn không chú ý thì làm sao tốt nghiệp ?! Em ra ngoài, ra ngoài liền cho tôi ! "

Cô đi ra ngoài lớp đứng , nước mắt lăn dài trên má . Cô không biết mình làm sao nữa , nước mắt không kiềm chế được tuôn ra , cố kiềm chế lại tâm trạng , lén lút chạy vào nhà vệ sinh , đi đến bên góc thì thấy có hai người đang ôm hôn nhau .

Trái tim cô thắt lại , Phó Tử Hiên ?